Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 80: Chương 80: Phế vật có chí hướng lớn




“Là cô ta đánh tôi! Anh nhìn tôi này, tôi đã biến thành cái dạng này rồi!”

Tô Hương tủi thân kêu lên.

Ông bố Tô nghe vậy, lập tức quát cô ta, để cô ta im miệng.

“Là tôi quản giáo không nghiêm, để xảy ra chuyện thế này, tôi nhất định sẽ phạt con bé thật nặng!”

“Thế ghi lỗi xử phạt thì thôi à?”

“Cái này....” Ông bố Tô khó xử. “Ghi... ghi lỗi đi...”

“Thôi được rồi, tôi cũng không phải là người tính toán chi li, mọi người đều có chỗ sai, tôi sẽ không làm theo lý mà không bỏ qua. Lần này coi như xong, nếu có lần sau, đừng trách Lệ mỗ tôi không khách khí.”

“Cảm ơn anh Lệ, cảm ơn cô Bạch!” Ông bố Tô thở phào một hơi nhẹ nhõm, may mà Lệ Nghiêm không gây khó dễ, nếu không chuyện này thật không dễ xử lý.

“Được rồi, em đừng nhìn nữa, đi theo tôi đến phòng y tế, tiêm một mũi phòng dại.”

“Tiêm phòng dại á?”

Bạch Thư Hân vốn còn hơi tức giận, anh chẳng có giúp mình, lại đi chuyện lớn hóa không!

Nhưng nghe thấy câu này, trong lòng đã thoải mái không ít, này chẳng phải tuyên bố bảo Tô Hương là chó à?

Cô ấy nhìn gương mặt đã đỏ lên của Tô Hương, đắc ý nói: “Chính xác, em phải đi tiêm phòng dại, dù sao thì chó điên cào người rất là nguy hiểm!”

Tô Hương nghe thấy lời này, giận mà không dám nói, chỉ có thể nghiến răng nuốt vào bụng.

Lệ Nghiêm nắm chặt bàn tay nhỏ của Bạch Thư Hân, người cô run lên, bản năng muốn rút về, nhưng Lệ Nghiêm sức lớn, không làm gì được, cô vốn giãy không ra, đành phải bị anh kéo ra ngoài.

“Anh buông em ra, Lệ Nghiêm, anh có tư cách gì quản em!”

“Anh là anh của em, bố mẹ đã qua đời, anh chính là người thân duy nhất của em, anh không quản em, không có khả năng đâu.”

“Em không cần anh quản! Anh buông tay ra cho em!”

Cô ra sức giãy dụa, muốn ngăn bước chân của Lệ Nghiêm.

Lệ Nghiêm dừng bước, đưa mắt thản nhiên nhìn cô.

“Nếu em còn dám chống lại mệnh lệnh của anh, anh sẽ đánh gãy chân em rồi khiêng em đi. Dù sao là anh là bác sĩ, có thể đánh em tàn phế, cũng có thể trị khỏi cho em.”

“Anh... bây giờ không phải ở bộ đội, anh không có tư cách ra lệnh cho em!”

“Em có thể thử, em phản kháng thử xem.”

Cổ tay anh tăng thêm lực.

Bạch Thư Hân cắn chặt răng, muốn phản bác, nhưng lời nói nghẹn ở trong cổ họng, một câu cũng không nói ra được.

Cô không có can đảm.

Cô nghĩ mà không hiểu, thiên hoàng lão tử đến đây, cô cũng nhanh mồm nhanh miệng, theo lý tranh biện.

Nhưng đến chỗ Lệ Nghiêm, ba câu nghẹn không ra một chữ, chỉ có thể xẹp lép.

Trời sinh khắc tinh!

Cô im lặng không nói, Lệ Nghiêm kéo cô đi thẳng đến phòng y tế.

Hứa Minh Tâm cũng đang ở đây, đầu gối vừa mới được bôi thuốc và băng bó xong.

Lúc cô thấy Lệ Nghiêm và Bạch Thư Hân đi cùng nhau, cô cực kỳ kinh ngạc.

“Anh Lệ, Thư Hân, hai người...”

“Tôi là anh của Thư Hân.”

Anh thản nhiên nói.

“Anh chó má.”

“Hửm?”

Lệ Nghiêm phát ra tiếng từ mũi, một tiếng lạnh lùng, cô ấy liền bĩu môi.

Bạch Thư Hân nhoáng cái trở nên nhu thuận, giống như dã thú bị thuần phục vậy.

Hứa Minh Tâm ở bên cạnh nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.

Lệ nghiêm hỏi bác sĩ ở trường lấy vài thứ, tiêm phòng dại, sau đó rửa sạch miệng vết thương, thủ pháp rất chuyên nghiệp.

Sau khi làm xong, anh ta nói: “Sau này, gặp chuyện thì đừng kích động.”

“Anh chỉ biết nói lý thuyết suông với em!” Lệ Nghiêm nghe vậy thì nâng mắt, bất đắc dĩ nói: “Nếu kích động, cũng đừng sợ phiền phức, chỉ cần em không giết người phóng hỏa, chuyện lớn anh đều gánh cho em. Một đứa con gái của quan phiên dịch nho nhỏ lại làm em á khẩu không trả lời được, nanh vuốt ngày xưa em đối phó anh đi đâu mất rồi? Anh không cần em san bằng góc nhọn, em muốn làm thế nào thì cứ làm thế nấy, sống cuộc sống mà em muốn, không cần vì anh mà bỏ bớt phiền phức, anh chưa bao giờ sợ phiền phức!”

Bạch Thư Hân nghe vậy, há miệng, không biết nên nói cái gì.

Cô nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, anh chẳng giống cô tí nào, nói là anh em sợ là chẳng ai tin.

Con trai giống mẹ, con gái giống bố, cho nên bọn họ không giống nhau.

Nhưng trên người bọn họ đều chảy dòng máu của nhà họ Bạch.

Nếu như anh ấy không phải anh của mình thì tốt biết mấy, đổi cái thân phận, nói ra những lời này thì tốt biết bao...

Ý niệm này giống như bèo vậy, ở trong đầu điên cuồng sinh trưởng, ép cô sắp không thở nổi.

Cuối cùng cô ấy lựa chọn im lặng.

“Anh còn phải đi đến chỗ chính phủ xử lý một số giấy tờ, sắp qua thời gian hẹn với người ta rồi, buổi tối anh tới đón em.”

“Biết rồi.” Bạch Thư Hân rầu rĩ nói.

“Cô Hứa, tôi đi trước đây.”

Lệ Nghiêm báo một tiếng, sau đó quay người rời đi.

Anh ta vừa đi, Hứa Minh Tâm lập tức tiến sát lại, cô nói: “Anh trai cậu đẹp trai thật đấy, nói chuyện rất là khí phách. Không cần vì anh mà bỏ bớt phiền phức, anh chưa bao giờ sợ phiền phức. Trời... câu nói này khí phách quá!”

Cô bắt chước theo giọng điệu của Lệ Nghiêm, cô còn có cảm giác mình đã nghe được lời thoại trong phim truyền hình ý.

Bạch Thư Hân không hề khách khí gõ đầu cô: “Cậu có còn muốn giải quyết chuyện của cậu nữa không hả?”

“Muốn muốn muốn...”

Hứa Minh Tâm gật đầu như giã tỏi, như là con gà mổ thóc ấy.

Còn Lệ Nghiêm đi ra ngoài, anh ta gọi điện ngay cho Cố Gia Huy.

“Cô Hứa cô ấy...”

“Bà xã tôi bị người ta bắt nạt, tôi biết, tôi đang chạy qua đây.”

“Xem ra cũng không cần tôi thông báo, cậu từ từ giải quyết, có việc gì thì liên lạc tôi.”

Lệ Nghiêm nói xong thì cúp máy luôn, cuộc nói chuyện giữa đàn ông luôn luôn lời ít ý nhiều, ý tứ truyền đạt ngay.

Mà giờ phút này, Cố Gia Huy đang ở trên xe, anh dùng quan hệ xã hội của J.C xử lý chuyện này.

Tin tức đã từ trang trường học phát tán ra, tình thế không nhỏ.

Đối phương cố tình chọn ngày các học sinh về trường, chính là muốn để chuyện này ầm ĩ lớn, may mà anh xử lý kịp thời, ngăn chặn phong ba.

Có người bắt nạt cô vợ nhỏ của anh, e là chán sống rồi!

Cố Gia Huy đã điều tra ra địa chỉ IP của bài đăng đầu tiên, là ở nhà họ Hứa!

Nhà họ Hứa...

Cố Gia Huy khẽ híp mắt, trong mắt giăng đầy hàn ý.

...

Bây giờ, Hứa Minh Tâm đang ở phòng y tế không dám ra ngoài, phòng y tế nhỏ thế này, gặp mặt cũng chỉ có mười người đến, ánh mắt mà họ nhìn cô đều rất kỳ lạ.

Tuy Bạch Thư Hân thái độ ác liệt, cô ấy đã quát đuổi đi hết rồi, nhưng Hứa Minh Tâm biết, lời đồn sẽ chỉ càng ngày càng nhiều, càng ngày càng khó nghe.

Mọi tài khoản giao tiếp xã hội của cô đều đã bị công kích, kể cả tài khoản của Bạch Thư Hân.

Cô đọc kỳ bài đăng, nói là cô lên các loại xe sang khác nhau, và giao dịch với những người đàn ông khác nhau, hiện tại đang dính lên một người đàn ông vừa già vừa xấu.

Bạch Thư Hân xem xong bài đăng, cô ấy rất là nghiêm túc nói: “Tớ nghĩ con mắt của bạn trên mạng sáng như tuyết, đúng là vừa già vừa xấu!”

“Rõ ràng nửa bên mặt đẹp mà...”

Hứa Minh Tâm cảm thấy tủi thân, nói giúp cho Cố Gia Huy.

Bạch Thư Hân tức giận nhéo tai cô, tức giận nói: “Ý của bà đây là, sao cậu không gọi điện cho Cố Gia Huy, cậu đang nghĩ cái gì vậy? Chẳng phải anh ta là đương sự sao? Chẳng nhẽ chuyện không hay xảy ra, để cho một phế vật như cậu giải quyết sao?”

“Bạch Thư Hân, cậu đừng nói khó nghe như vậy. Tuy Minh Tâm là một phế vật, nhưng cậu cũng không thể nói em ấy như vậy, tôi đã cho người xử lý rồi, nhưng... nhưng trước mắt năng lực tôi có hạn, lát nữa tôi về nhà bảo bố tôi giúp một chút.”

“Ách...”

Hai người có thể nói uyển chuyển một chút không?

Cho dù tôi là phế vật, nhưng tôi cũng là phế vật có chí hướng lớn mà! Tôi vẫn rất muốn giải quyết chuyện này, có thể cho cái đường sống không hả?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.