“Tớ có cần công khai tin đính hôn với Cố Gia Huy không?”
“Cậu công khai thì có tác dụng gì? Cố Gia Huy lớn lên như thế, cậu nghĩ người khác sẽ tin các cậu là vì tình yêu? Chứ không phải là ham tiền tài nhà họ Cố anh ta hả?” Bạch Thư Hân hổn hển nói. Ngôn Hải nghe vậy, anh ta hít sâu một hơi, kiềm chế rung động trong lòng, anh ta nói: “Minh Tâm, nếu mà em sẵn lòng, anh có thể công khai nói là chúng ta đang yêu nhau. Những bức ảnh này cũng không có chụp đến biển số xe, anh có thể lái mấy cái xe tới. Anh là nam chính trong tấm hình, em nữ chính, chúng ta đang yêu nhau.”
“Minh Tâm... chúng ta chỉ làm giả vờ thôi, đợi bão táp qua đi, anh sẽ bảo là chúng ta chia tay, được không? Anh không hề có ác ý, cũng không muốn chia rẽ các em, anh biết... em thích anh ta...”
Ngôn Hải không chịu hết hy vọng, nhưng lại không có cách gì.
Tuy anh ta biết mình không có được Hứa Minh Tâm, nhưng cũng không nỡ nhìn cô chịu ủy khuất, một thân một mình trước những lời đồn đại vô căn cứ này.
Anh rất muốn giúp cô, rất muốn cho cô một bờ vai để khóc, cũng muốn cho cô một cái ôm.
Chỉ cần cô nguyện ý, cho dù anh ta là làm lốp dự phòng cũng được, cô gọi lúc nào anh ta đến lúc đó.1
Hứa Minh Tâm nghe thấy câu này, cô ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt nóng rực của Ngôn Hải.
Cô biết, tấm lòng Ngôn Hải dành cho mình.
Nhưng cô không nhận nổi, cô không dám cầm, sợ cầm rồi sẽ tổn thương anh ta.
Cô nói: “Học trưởng Ngôn Hải, xin lỗi, em...”
Cô còn chưa nói hết câu, không ngờ đằng sau đã truyền tới một giọng nói quen thuộc.
“Ý tốt của cậu tôi nhận, người phụ nữ của tôi, cứ để tôi che chở đi.”
Hứa Minh Tâm nghe thấy giọng nói quen thuộc, cô kích động quay người lại nhìn, lại nhìn thấy.
Một gương mặt hoàn mỹ không tỳ vết.
Hứa Minh Tâm trợn tròn mắt, véo mạnh vào má mình.
Móa, sao lại nằm mơ nữa rồi?
Lẽ nào, tất cả mọi chuyện xảy ra hôm nay đều là cảnh trong mơ, bảy ngày nghỉ lễ của mình vẫn chưa đi qua, bây giờ cô vẫn đang trong giấc mơ hả?
Đúng, nhất định là như vậy!
“Anh...”
Hứa Minh Tâm tiến lên, ngón tay chỉ vào mũi anh.
Cố Gia Huy yêu thích vẻ mặt ngạc nhiên của cô, bây giờ chắc chắn là cô đang mừng như điên, chắc chắn cảm giác mãn nguyện rất tuyệt vời.
Anh mỉm cười: “Tôi đã từng nói, em vẫn sẽ gặp lại gương mặt này.”
Hứa Minh Tâm nghe thấy câu này, cô càng thêm chắc chắn, đây thật sự là một giấc mơ.
Ngày ấy anh đi vào giấc mộng, cũng nói như thế.
Hứa Minh Tâm cũng không khách khí, xắn tay áo lên rồi cho một cái tát.
Bốp.
Một tiếng thanh thúy, vang vọng khắp phòng y tế.
“Ông chủ!”
Khương Tuấn đứng ở đằng sau, trợn mắt há hốc mồm, cái cằm cũng sắp rớt xuống rồi.
Cô Hứa điên rồi à?
“Tôi đã cảnh cáo anh rồi mà, anh đừng có xuất hiện trong giấc mơ của tôi! Anh đừng tưởng anh cũng tên là Cố Gia Huy, lớn lên cũng là người cao to là có thể giống hệt anh ấy! Tôi tuyệt đối sẽ không bị vẻ bề ngoài của anh mê hoặc đâu. Nếu tôi thật sự là người coi trọng vẻ bề ngoài, thì tôi sẽ không vừa ý Cố Gia Huy!”
“Hứa... cô Hứa, cô đang nói lung tung gì vậy, anh ấy... anh ấy là ông chủ mà, là ông chủ đấy!”
Giờ phút này, Khương Tuấn có hơi hỗn loạn.
Còn Bạch Thư Hân và Ngôn Hải thì trở thành quần chúng hóng hớt.
“Lần này, cảnh trong mộng chân thật như này, suýt thì tôi cũng đã rơi vào bẫy của anh! Anh đừng hao phí tâm cơ nữa, tôi thích kẻ xấu xí đấy!”
“Tôi cũng không biết, em có sở thích này đấy?”
Cố Gia Huy cũng không giận, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt.
“Ông chủ... ông chủ cũng điên rồi à?”
Khương Tuấn nói lắp ba lắp bắp.
“Tôi cho em cảm giác không chân thật như thế sao? Thế như này thì sao?”
Dưới con mắt của quần chúng, Cố Gia Huy cúi người phủ lên môi Hứa Minh Tâm.
Thân mình cô run lên, cô muốn ngăn lại, nhưng lại không khỏe bằng anh.
Lần này hai tay anh lại kìm chế bàn tay nhỏ của cô, khiến cô không thể dùng sức.
Đồ phong lưu!
Hứa Minh Tâm tức đến nỗi sắp trụi lông, cô nhấc nhân hung hăng giẫm xuống.
May mà Cố Gia Huy có phòng bị từ sớm, anh kẹp chặt cái chân không có ý tốt của cô, sau đó công thành chiếm đất.
“Ưm... anh...”
Cô muốn giãy dụa giận dữ mắng mỏ, nhưng lời nói lại mắc ở trong cổ họng, làm thế nào cũng không phát ra được.
Bạch Thư Hân vội vàng kéo rèm lại, chặn lại người ở bên ngoài.
Ngôn Hải vẫn chưa thu hồi ánh mắt, si ngốc nhìn.
Bạch Thư Hân biết yêu sâu đậm một người, người cầu mà không được đau khổ như thế nào.
Cô bất đắc dĩ nói: “Cậu và cô ấy không có duyên phận, nếu không thì sao lại bị Cố Gia Huy nhanh chân chiếm trước?”
“Đúng vậy, tôi và em ấy không có duyên phận, hoặc nói là có duyên nhưng không có phận.”
Ngôn Hải lưu luyến thu lại ánh mắt, khóe miệng chua sót.
Anh và Hứa Minh Tâm quen nhau hai năm trời, nhưng bọn họ thì mới quen nhau có vài tháng ngắn ngủi.
Cuối cùng là hữu duyên vô phận, bỏ lỡ là sai lầm, cầu không được...
Cố Gia Huy trực tiếp ép Hứa Minh Tâm lên giường bệnh, một lúc lâu sau mới tách cánh môi mềm mại kia ra.
Hô hấp nóng bỏng của anh phun lên mặt co, tham âm trầm thấp khàn khàn.
“Tôi là Cố Gia Huy, không phải em đang mơ, tôi là Cố Gia Huy trong đời thực.”
“Sao có thể chứ, anh lừa người... chẳng nhẽ... anh phẫu thuật thẩm mỹ rồi hả?”
Hứa Minh Tâm chợt nhớ tới chuyện này, kinh ngạc nhìn anh.
Phẫu thuật thẩm mỹ mà có tốc độ nhanh thế này ư? Buổi sáng gặp, vết sẹo kia vẫn còn, sao có một tiếng ngắn ngủi không gặp, vết sẹo này đã mất rồi?
Cố Gia Huy bị cái đầu này của cô đánh bại, anh dở khóc dở cười nói: “Cũng chưa phẫu thuật thẩm mỹ, cũng không có lừa em, tôi của trước đây mới là lừa em.”
“Cái... cái gì?”
“Làm gì có cảnh mơ nào chân thực như thế này? Sao em ngốc vậy?”
Cố Gia Huy bất đắc dĩ gõ lên trán cô, sau này anh cũng không dám để ra ngoài một mình nữa, lớn lên xinh xắn, đầu óc lại không tốt, nếu mà bị người ta bắt cóc thì phải làm sao đây?
“Này... cái này không thể nào, sao anh...”
Cô muốn sờ lên nửa bên mặt hoàn hảo của anh, nhưng lại thật cẩn thận, cô hơi không dám.
Cố Gia Huy nắm chặt bàn tay nhỏ của cô, đặt lên mặt mình.
Gương mặt này làm gì có dấu vết lửa cháy, bằng phẳng như lúc ban đầu.
Hàng lông mày chân thật, bằng thêm vài phần lệ khí, khiến cho người ta nhìn mà hơi sợ.
Chỉ là cô đã nhìn quen, cũng không có cảm giác gì.
Đúng là Cố Gia Huy, không phải cô đang mơ, thế tại sao anh lừa mình lâu như vậy?
Cô vừa nghĩ tới việc lúc đầu bị anh dọa cho run lẩy bẩy thì trong lòng không khỏi ủy khuất.
“Anh không tin tôi đúng không? Cho nên anh thử tôi?”
Cô đỏ mắt, chất vấn.
Cố Gia Huy nhìn thấy nước mắt của cô, nơi cứng rắn nhất ở trái tim mềm nhũn.
Anh dùng ngón tay ấm áo, lau nước mắt cho cô, yêu thương nói: “Ngay từ đầu, đúng là tôi có suy nghĩ này, hai là tôi cần ngoại hình xấu xí này để che mắt kẻ thù của tôi, cho nên cho dù về sau tôi đã xác định em là người phụ nữ tôi muốn che chở cả đời, tôi vẫn giả trang tiếp.”
“Vậy anh có thể nói cho tôi biết, tôi sẽ không đi nói lung tung, tôi khẳng định sẽ giữ bí mật cho anh! Rốt cuộc anh vẫn không tin tôi!”
Cô vẫn cảm thấy tủi thân.
Vẫn là Bạch Thư Hân nói đúng, không thể tin lời của đàn ông!
“Sao tôi lại không tin em cơ chứ, chẳng qua tôi đang tìm một thời cơ thích hợp. Tôi thừa nhận, là tôi sai, em phạt tôi thế nào cũng được, tôi nghe em hết.”
“Em có thể trừng phạt tôi hôn em, cũng có thể phạt tôi mua bánh ngọt cho em, hoặc là dạy em làm bài tập. Nếu những cái này không được, em cũng có thể đánh tôi một trận, tất nhiên đó là nếu em nỡ.”1
“Anh tưởng tôi không nỡ sao?”
Cô thở hồng hộc nói, cô không hề khách khí, đấm một quyền thật mạnh lên ngực anh.
Nắm tay mà cô đấm bị đau rồi, nhưng người đàn ông lại chẳng sao cả, anh còn không cả nhíu mày.
Cố Gia Huy bao lấy bàn tay nhỏ của cô, anh hỏi: “Có đau không?”
“Anh làm bằng sắt à? Lẽ nào anh không thấy đau à?”
Lực tác động là như nhau, cô đã đau như thế này rồi, Cố Gia Huy không thể không đau, chẳng qua là anh không thể hiện ra mà thôi.
“Không đau, rất ngọt.” Anh dịu dàng nói, làm cho trái tim cô run lên.