“Trước đây những chuyện không tốt đó, em đã quên hết rồi, anh cũng đừng nhớ nữa. Anh cũng không nợ em, là em... là em cứ làm liên lụy tới anh. Em gái anh đã trưởng thành rồi, không cần sự che chở của anh nữa, sau này sẽ có người che chở cho em. Những dịu dàng đó của anh hãy giữ lại cho người khác đi, em không
cần đâu!”
Bạch Thư Hân cố nén nghẹn ngào, cô ấy đã nói hết những lời cất giữ trong lòng ra rồi.
Hóa ra... thản nhiên nói buông, lại sảng khoái như vậy.
Lệ Nghiêm nghe thấy những lời này, anh ta quay người, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt.
Anh ta không nói gì, chỉ gật đầu, ánh mắt rất dịu dàng.
Cô ấy nhìn ra được, ánh mắt này chỉ là kiểu anh trai dành cho em gái.
Cô ấy đã trở lại bình thường rồi, những gì nên làm đều đã làm, cô ấy không hối hận.
Cô ấy cũng sẽ không dừng lại không tiến, cô ấy sẽ tìm được người đàn ông yêu mình sâu đậm.
“Lên đường bình an.”
Cô ấy vẫy tay, tiễn anh ta rời đi.
Lệ Nghiêm gật đầu, xoay người rời đi.
“Thư Hân.”
Lệ Nghiêm qua chốt kiểm tra an toàn, không thấy người nữa.
Hứa Minh Tâm biết Bạch Thư Hân không chống đỡ được nữa, cô không kìm được ôm lấy cô ấy.
Cô ấy khóc to, chật vật như một đứa trẻ.
Cố Gia Huy rất thức thời đi khỏi chỗ này, để cho hai cô gái ở cùng nhau.
Yêu mà không có được, là chuyện đau lòng nhất.
Yên Yên đi rồi, Lệ Nghiêm cũng đi rồi, nhưng Thư Hân cũng chưa có toại nguyện.
Cô không ngừng xoa lưng cho Bạch Thư Hân, cô rất kiên nhẫn dỗ dành cô ấy, như là đang dỗ một em bé vậy.
Bạch Thư Hân khóc rất lâu, làm cho rất nhiều người nhìn về phía này, cuối cùng khó khăn lắm mới dừng khóc được.
Hứa Minh Tâm thấy cô ấy không khóc nữa, cô lau nước mắt cho cô ấy rồi nói: “Không khóc nữa, ngoan, lát nữa tớ đưa cậu đi ăn đồ ăn ngon.”
“Minh Tâm, tại sao mỗi lần cậu an ủi người ta, cậu đều đi ăn vậy?” Cô ấy vừa nức nở, vừa hỏi.
“Chẳng phải có câu nói là biến bi thương thành sức ăn sao? Lẽ nào không đúng à?”
Xe của Cố Gia Huy căn bản là không vào được, anh đành phải đỗ ở bên ngoài, rồi hạ cố tới trả tiền đồ ăn.
Anh rất kiên nhẫn, nhìn thấy Hứa Minh Tâm ăn nhoe nhoét cả miệng, anh sẽ đưa một tờ khăn giấy qua cho cô.
Bạch Thư Hân chú ý thấy những chi tiết này, cô ấy cảm thấy vui cho người chị em tốt của mình tự tận đáy lòng.
Tình yêu của cô giống như hoa hướng dương, nở rất rực rỡ.
Nhìn Hứa Minh Tâm hạnh phúc như vậy, bỗng nhiên cô ấy cảm thấy mình không cần phải suy sụp.
Cô ấy rời xa Lệ Nghiêm, cô ấy sẽ sống thật tốt, cô ấy vẫn sẽ đối xử tử tế với bản thân và cũng sẽ đối xử tử tế với tình yêu.
Rồi sẽ có một ngày, cô ấy cũng sẽ được thần may mắn quan tâm.
Hai người ăn đến tối luôn, dạ dày vương Hứa Minh Tâm cũng đỡ bụng, đi đường cũng không còn sức nữa.
“Không... không được rồi, tớ không ăn được nữa đâu, ngày mai tớ lại đưa cậu đi ăn tiếp nhá.”
“Giờ không còn sớm nữa, tớ cũng phải về rồi.”
“Bọn tớ đưa cậu về.”
“Không cần đâu, tớ muốn đi bộ, tiêu hóa một chút, các cậu đi đường chú ý an toàn nhé.”
Bạch Thư Hân tạm biệt trước.
Hứa Minh Tâm ngồi trên ghế nghỉ ngơi, cô xoa cái bụng no căng.
Cố Gia Huy trực tiếp nâng chân cô lên, rồi để trên đầu gối của mình, xoa bóp cho cô.
Vốn dĩ cô không có thấy đau, được anh bóp như này cô mới chú ý đến là hai chân đã mỏi nhừ rồi.
“Hu hu, cậu ba Cố, anh tốt quá!”
“Ừm, bây giờ mới biết điểm tốt của người đàn ông của em hả?”
“Không phải, anh xách đồ cho tôi, lúc thanh toán, tôi thấy anh rất đẹp trai. Cả người anh từ trên xuống dưới đều tỏa ra hào quang của thánh mẫu maria, thánh quang đó anh biết không?”
Hứa Minh Tâm nói với vẻ tràn đầy sùng bái.
Cố Gia Huy nghe vậy thì không kìm được bật cười, anh thật hết cách với cô nhóc này.
“Giờ không còn sớm nữa, chúng ta cũng phải về rồi. Chỗ này cách chỗ đỗ xe hơi xa, em lên đi.”
Cố Gia Huy ngồi xổm xuống trước mặt cô.
Hứa Minh Tâm cũng không khách khí, cô leo lên lưng anh.
Bây giờ sắp mười hai giờ rồi, chợ đêm đã im lặng đi nhiều.
Ánh đèn đường màu vàng ấm áp chiếu lên người hai người, kéo dài cái bóng.
Hứa Minh Tâm nhìn bóng của hai người gia vào nhau, cô mỉm cười.
“Cười cái gì?”
“Đột nhiên tôi cảm thấy anh không giống hai mươi chín tuổi, anh giống... cậu bé hai mươi tuổi, còn đang yêu đương.”
“Vậy sao? Tôi không thấy thế.” “Tôi cảm thấy anh hai mươi chín tuổi cũng rất tốt, tôi mười chín tuổi cũng vừa khéo. Anh đang có sự nghiệp thành công, ở thời điểm chính chắn ổn trọng, sẽ không xúc động giống như thanh niên trẻ, làm việc có nguyên tắc của mình. Còn tôi mười chín tuổi, đúng là cô gái ở độ tuổi đẹp nhất, ngây thơ hồn nhiên. Tôi tốt nhất, hợp với anh
ở phiên bản tốt nhất, vừa khéo là tuyệt phối.”
Trước đây, Hứa Minh Tâm nghĩ không thông, dù sao thì hai người chênh lệch quá lớn, cô cứ lo lắng hãi hùng.
Nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, khoảng cách giữa bọn họ đã dần thu nhỏ lại.
Cô trở thành con gái nuôi của nhà họ Ngôn, lá gan cũng to lên nhiều, có gan thể hiện mình, có gan thừa nhận thiếu sót của mình, và bù lại liên tục.
Cô cảm thấy Cố Gia Huy cũng không phải là xa không thể thành như thế.
Cô không kìm được vươn tay ra sờ mặt anh.
“Em làm gì đấy?”
“Hi hi, trước đây tôi cảm thấy anh như trăng sáng trên trời, chỉ được quan sát từ xa. Khoảng cách giữa tôi và anh, xa xôi như trời và đất. Nhưng bây giờ tôi nghĩ, anh đang ở ngay trước mắt tôi, tôi sờ trăng sáng một chút cũng rất đơn giản.”
Cố Gia Huy nghe vậy, anh mỉm cười.
“Em hôn tôi một chút đi, nếm thử xem trăng sáng có vị gì.”
Hứa Minh Tâm nghe thấy vậy, hai mắt sáng lên, cô thật sự nghiêng đầu dùng đầu lưỡi ẩm ướt liếm má anh một chút.
“Không có vị gì, nhưng là làn da anh rất đẹp, giống như ăn thạch pút đinh vậy.”
“Thế em nếm thử miệng tôi xem có vị gì?”
Cố Gia Huy tràn đầy sắc dụ.
“Tôi không muốn nếm miệng anh, tôi muốn ăn caramen!”
Từ chối tới quá triệt để, giống như là lốc xoáy, Cố Gia Huy đen mặt.
Anh không bằng caramen sao?
Gần tới siêu thị, còn mua một túi caramen về nhà.
Đúng là một đầu heo!
...
Hứa Minh Tâm về đến trường, trên cơ bản thì không có bao nhiêu thời gian ngoài giờ học, cô đều đi học làm bánh kem.
Thỉnh thoảng cô cũng sẽ đi cùng Thẩm Tuệ tham sự một số hoạt động, quét cảm giác tồn tại một chút.
Độ nổi tiếng của cô cũng dần dần nước lên thì thuyền lên.
Về đến nhà, cô mệt đến nỗi nằm bất động trên sô pha.
Đúng lúc này điện thoại của Cố Gia Huy reo lên, anh đi ra phòng khách nghe máy.
Cô tưởng là cuộc gọi về công việc, nên không để ý.
Nghe điện thoại, đối diện truyền tới giọng nói của Khương Tuấn.
“Ông chủ, chuyện mà anh bảo tôi chú ý đã có thông tin rồi.”
“Thế nào rồi?”
“Cố Tử Vị xảy ra tai nạn xe cộ, trùng hợp bị thương ở chỗ đó, đoán chừng là sau này không thể làm chuyện đàn ông được nữa. Ông chủ bảo tôi theo dõi, nhưng tôi hoàn toàn không nhìn thấy lão cửu ra tay như thế nào, đợi tôi phản ứng lại, người đã được đưa đến bệnh viện rồi, bị thương nặng hôn mê.”
“Ngoài ra, liên quan đến chuyện Cố Trác Đông có con riêng, tôi bắt đầu điều tra từ nhiều năm trước và chỉ điều tra ra một cái, không ngờ lão Cửu lục tục lại trừ đi bốn cái. Có hai cái là tôi đã đi xem, chưa chắc đã là con riêng của Cố Trác Đông. Lão Cửu là thà giết nhầm cũng không muốn dễ dàng buông tha.” “Ông chủ... người này thật là độc ác!”