“Không, tôi chỉ đi ngang qua thôi, nhưng mà tôi có giúp đưa người tới bệnh viện.”
“Cảm ơn cô Hứa, nếu không có cô Hứa, tôi và con sợ là...”
Còn chưa nói xong, cô ta đã rơi nước mắt.
“Cô đừng khóc, sản phụ không được khóc! Cô mà khóc nữa là tôi khóc đấy, cô ngoan nào, tôi đưa Cố Gia Huy đi thăm em bé, cô tuyệt đối đừng khóc. Trở về tôi nói cho cô biết em bé có xinh hay không!”
Bởi vì đứa bé sinh non, cho nên vừa ra đã đưa đến phòng nuổi lồng kính.
Cô dẫn Cố Gia Huy đi xem em bé, là một bé nam, sinh ra là một cục nho nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn nhiều nết nhăn, rất là xấu xí.
“Em bé vừa xinh ra đều xấu như này hả?”
Hứa Minh Tâm có hơi buồn bã nói.
“Tại sao trên mông thằng bé có máu ứ đọng?”
“Hình như là sau khi người chết không chịu đầu thai, cuối cùng đều bị Diêm vương đá cho một cước xuống. Em vừa sinh ra, cũng có đó.”
“Sao anh biết nhiều thế, làm như thể anh từng sinh con vậy.”
Anh xoa đầu cô.
“Chưa từng ăn thịt heo, cũng từng nhìn thấy heo chạy mà! Tôi vốn không định quan tâm chuyện này, nhưng vừa nghĩ đến sau này không thể ăn bánh bao ngon như vậy nữa, tôi cảm thấy rất đáng tiếc. Hơn nữa.. có thể là tôi lan tràn tình mẹ hay sao ấy, tôi cảm thấy đứa bé này rất đáng thương, cả mẹ nó nữa.”
“Không sao, cũng không phải là chuyện phiền phức lắm, chẳng qua là một cái nhấc tay thôi.”
Cố Gia Huy không hề ngại phiền phức, chỉ cần là chuyện mà Hứa Minh Tâm muốn làm, anh đều sẽ dốc hết sức ủng hộ.
Hứa Minh Tâm nghe thấy vậy, trong lòng ấm áp.
Vốn dĩ cô còn sợ Cố Gia Huy chê mình lo chuyện bao đồng cơ.
Cô vốn có thể ngồi xem không quan tâm, nhưng nếu đã đưa người ta đến bệnh viện rồi, thì cô không yên tâm được, cô không thể buông tay rời đi.
Nếu sau này cả nhà ông chủ xảy ra chuyện gì đó, nếu mà bị con trai tra tấn chết, hoặc là bị bọn cho vay nặng lãi bức tử, cô cũng sẽ nghĩ là vì mình nên mới hại bọn họ như thế.
Người đã chết, ba chữ này quá nhẹ nhàng, sống thật tốt mới không dễ dàng.
“Cố Gia Huy, anh nói xem sau này con của chúng ta sẽ trông như thế nào?”
“Giống em.”
“Tại sao? Rõ ràng anh đẹp hơn mà.”
“Vì tôi thích em, con lớn lên giống em, tôi cũng sẽ thích con hơn.”
Cố Gia Huy nói với vẻ mặt nghiêm túc, Hứa Minh Tâm dở khóc dở cười.
“Nếu con giống anh thì sao?”
“Nếu mà là con gái, vậy thì nó lại khác không phải bàn nữa. Nếu mà là con trai, thì không nên chiều nó, phải bồi dưỡng từ nhỏ.
Ách...
Hi vọng sau này cô đừng sinh con trai, nếu không sẽ bị bố mình ghét bỏ.
Hứa Minh Tâm thăm em bé xong, cô chuẩn bị đi về phòng bệnh, nhưng lại bị Cố Gia Huy ngăn lại.
“Tôi có một số chuyện cần hỏi sản phụ, hỏi rõ rồi tôi cũng dễ giúp bọn họ. Em đi thăm ông chủ trước đi, chỗ này giao cho tôi.”
“Được.”
Hứa Minh Tâm gật đầu rồi rời đi, Cố Gia Huy đẩy cửa đi vào.
“Anh...”
Sản phụ muốn ngồi dậy, nhưng lại bị Cố Gia Huy ngăn lại.
“Cô chỉ cần thành thật trả lời tôi một câu hỏi, giúp chuyện nhà cô không khó nữa.”
“Chuyện gì? Tôi nhất định sẽ thành thật trả lời!”
Cố Gia Huy nghe thấy vậy, anh hít sâu một hơi rồi nói: “Sinh con... đau lắm à?”
...
Cuối cùng Cố Gia Huy đồng ý giúp đỡ, anh có thể trả tiền cho bọn cho vay nặng lãi, sau này mỗi đồng mà ông chủ kiếm được đều phải trả cho anh, trả hết mới thôi.
Về phần đứa con trai mất dạy của ông chủ, Cố Gia Huy cũng không mềm lòng, anh thẳng tay nhốt vào trong sở cảnh sát cảnh cáo tội nghiện đánh bạc, nhưng chỉ cần tội phạm dám kêu la ầm ĩ, thì sẽ trực tiếp đánh một trận. Chỉ cần không đánh chết, mọi chuyện đều dễ nói.
Nếu ông chủ và cô vợ có một tí đau lòng thì dừng lại, vậy thì trận cứu giúp này cũng dừng ở đây.
Chính vì trước đây ông chủ thương con trai, cho nên mới nuôi dạy con trai thành như thế này, bây giờ nếu mà không thay đổi được, thì cho dù Cố Gia Huy có cứu mười lần thì cũng có kết quả giống nhau thôi.
Ông chủ biết Cố Gia Huy là vì muốn tốt cho con trai, ông ấy đành phải đồng ý.
Cố Gia Huy tìm thấy con trai của ông chủ, anh thẳng tay đưa vào sở cảnh sát.
Lúc tống vào, anh ta còn chửi bới không nghe, mắng Cố Gia Huy lo chuyện bao đồng, chửi bố anh ta lòng dạ độc ác, ngay cả con trai ruột cũng không tha.
Cố Gia Huy thản nhiên nhìn anh ta, anh nói: “Lệ Nghiêm, nhờ các anh em cảnh sát của cậu, chiếu cố thật tốt, với những lời anh ta vừa nói, tôi rất là không vui.
“Được được được, có tính cách của Cố Gia Huy, mới giống nói.”
“Cậu nghĩ thay đổi sạch tính nết của một người, cần bao lâu?”
“Anh ta thâm căn cố đế như thế này, tối thiểu cũng phải một năm trở lên.”
“Vậy thì cho ba năm đi, làm bất kỳ chuyện gì cũng cần phải trả giá đắt, trước giờ tôi giúp người ta chưa bao giờ tôi mềm lòng.”
Lệ Nghiêm gật đầu, người nghiện đánh bạc nhiều năm như thế này, nhất định phải cai trong thời gian rất dài, mới có thể phòng ngừa tái phạm.
“Phải rồi, tôi phải đi rồi.”
Lệ Nghiêm lên tiếng.
“Cậu phải về rồi à?”
“Hết năm, thượng tướng giục tôi quay về rồi, tôi cứ kéo dài đến bây giờ, giải quyết xong chuyện của bệnh viện.”
“Yên Yên đi đâu rồi, cậu biết không?”
“Không biết, cô ấy đã theo bộ đội đặc chủng Dã Lang, hành động của bộ đội Dã Lang đều bí mật quốc gia, chỉ có rất ít người biết. Ngay cả thượng tướng cũng không rõ, càng đừng nói đến tôi. Vì để né tránh tôi, cô ấy đã lấy chiến đọi nguy hiểm như thế, phỏng chừng là hận tôi hận đến cực điểm rồi.”
“Tôi không muốn Yên Yên xảy ra chuyện, con nhóc này làm việc quyết đoán, một khi buông tay thì không có ý vãn hồi. Nếu đứa em gái này của tôi mà xảy ra chuyện ở bên ngoài, tôi nghĩ... tôi sẽ không tha cho cậu.”
“Tôi cũng sẽ không tha thứ cho tôi.”
Lệ Nghiêm chua xót nói, anh ta khẽ lắc đầu.
Vì né tránh mình, Cố Yên thật đúng là đã bỏ đủ công sức.
Cô ấy bỏ đi thì cũng thôi đi, vậy mà còn không cho anh ta biết hành tung của cô ấy nữa.
Cô ấy ra đi quyết tuyệt như thế, không cho một tí cơ hội vãn hồi nào.
Lệ Nghiêm đau khổ nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn quen thuộc đó.
Anh ta từng nghĩ rằng, cho dù anh ta có đi bao xa, khi quay đầu lại nhất định có thể nhìn thấy cái đuôi đó, cùng tiến bước.
Nhưng mà bây giờ, là anh ta tận tay phá hủy Cố Yên, khiến cô ấy rời đi với sự thất vọng và quyết tuyệt.
Dù thế nào anh ta cũng phải tìm cô ấy về.
...
Khi Lệ Nghiêm đi, bọn họ đều đi.
Bạch Thư Hân cũng tới.
Cô ấy biết mình không thể níu giữ trái tim Lệ Nghiêm được nữa, bọn họ vẫn là anh em, nhưng đã xảy ra quá nhiều chuyện, trong đó đã có sự ngăn cách rồi.
Anh ta vẫn tốt với mình như cũ, nhưng... đã không phải là trách nhiệm, mà là ân tình và hổ thẹn.
Tra lại ơn dưỡng dục của bố mẹ cô ấy, và cả nỗi hổ thẹn vì chuyện hoang đường trước kia.
Anh ta canh cánh trong lòng, cô ấy cũng không thể làm tốt bước cuối cùng.
Bạch Thư Hân rất hối hận, cô ấy không nên chọc thủng tầng giấy mỏng đó, khiến cho sự việc phát triển đến tình trạng hiện tại.
Cô ấy im lặng nhìn Lệ Nghiêm, không nói một lời, vành mắt lại không kìm được đỏ lên, nước mắt đã làm ướt lông mi.
Lệ Nghiêm xoa đầu cô ấy, dặn dò cô ấy nhất định phải chăm sóc tốt cho bản thân.
Bạch Thư Hân gật đầu, cuối cùng Lệ Nghiêm xách đồ xoay người rời đi.
Cuối cùng Bạch Thư Hân vẫn không kìm được, hét to: “Lệ Nghiêm!”
Anh ta dừng bước, nhưng không quay đầu lại: “Em biết anh không thể thích em, em cũng quyết định không cần yêu anh nữa. Đợi lần sau anh về, em nhất định sẽ tìm được tình yêu của mình, cũng là người yêu em. Hy vọng lần sau, anh cũng có thể dẫn người phụ nữ anh yêu về, như thế... coi như chúng ta hòa nhau.”