Hứa Minh Tâm rời đi với vẻ hơi thất vọng, không ngờ đằng sau lại truyền tới tiếng đồ đạc choảng vào nhau.
Cô quay đầu lại nhìn, chỉ thấy cánh cửa ở cửa hàng mở ra, bên trong ném ra nồi, bột mì các loại.
Một người đàn ông hơn hai mươi tuổi vừa ném đồ vừa hung dữ nói.
“Mày không cho ông đây tiền, thì cái tiệm này của mày cũng đừng mong mở tiếp! Mày vất vả kiếm tiền như vậy, lẽ nào không phải là để cho tao tiêu sao? Tao lấy hai cái tiền của mày thì sao?”
“Mày, thắng khốn nạn, vợ mày sắp sinh rồi, chỗ nào cũng cần tiền, mày còn ở bên ngoài đánh bạc! Mày... cho dù mày phá nát cái tiệm này, tao cũng sẽ không đưa cho mày một xu đâu!”
“Ông, cái lão già chít tiệt! Ông muốn giữ lại tiền và không cho tôi có đúng không?”
Người đàn ông túm áo ông chủ, rồi ném ông ấy xuống đất.
Làm cho cả nồi bát gáo chậu cũng đổ theo.
Hứa Minh Tâm nhìn thấy, ông chủ mặt mũi bầm dập, trông giống như bị ngược đãi.
Ông chủ vừa bị ném ra không lâu, không ngờ một bà bầu bụng to cũng bị ném ra nữa.
“Mày, thằng khốn này!”
Ông chủ kinh ngạc hô lên một tiếng, sau đó vội vàng đứng lên khỏi mặt đất, rồi đi đỡ người phụ nữ đó.
“Con bé là vợ mày đấy, nó đã bụng to chín tháng rồi, sao mày có thể đối xử với nó như thế hả, rốt cuộc mày có còn lương tâm nữa hay không!”
“Con trai ông sắp bị bọn cho vay nặng lãi chém chết rồi, ông hỏi tôi là có lương tâm không ư, tôi là con ruột của ông, ông lo cho tôi, thì tất nhiên tôi sẽ quan tâm vợ!”
“Tao... tao phải kiện mày!”
Ông chủ tức giận nói.
“Ông dám, nếu ông mà dám kiện tôi, tôi sẽ tìm các anh em đến quấy rối, khiến nửa đời còn lại của ông không được yên bình.”
“Mày...mày...”
Ông chủ tức đến nỗi cả người run rẩy, một câu hoàn cảnh cũng không nói được.
Đúng lúc này, sản phụ chợt đỡ bụng, thân dưới đã thấy máu.
“Bố... con... bụng con đau...”
Ông chủ nghe vậy thì không có thời gian phí lời với con trai nữa, lòng nóng như lửa đốt, lúc này ông ấy đang không biết phải làm sao mới tốt.
Hứa Minh Tâm không nhìn nổi nữa, cô vẫy một chiếc taxi, sau đó nhanh chóng đưa bọn họ đến bệnh viện.
“Ông đây cứ ở đây chờ ông về đấy, không cho tiền, thì đừng mong mở tiệm!”
Trên xe, ông chủ khóc nức nở, ông ấy luôn miệng nói là mình đã sai, mình chưa dạy con trai cho tốt, nuôi ra cái đứa nghịch tử như thế.
Cô con dâu đang đau lắm, còn phải an ủi bố chồng.
Hứa Minh Tâm cũng không tiện nói xen vào, cuối cùng đã tới bệnh viện, nhưng bệnh viện đang rất đông.
Không biết vì sao, hôm nay sản phụ sắp sinh ở khoa sản rất đông, không sắp xếp được giường.
Hứa Minh Tâm nghĩ tới Lệ Nghiêm đang ở bệnh viện này, cô vội vàng gọi điện cho anh ta.
Sau đó Lệ Nghiêm đã sắp xếp một phòng bệnh VIP, ông chủ vừa nghe thấy là phòng Vip, ông ấy sợ đến nỗi cả người run rẩy.
Ông ấy cắn răng nói: “Có thể để cho con dâu tôi sinh trước không, tôi đi xoay tiền!”
Con cái là việc lớn, không thể bởi vì tiền liền từ bỏ chỗ nằm khó có được như này.
“Không sao, tôi đóng trước.”
Hứa Minh Tâm đi ra quầy lễ tân đóng phí.
Tình hình thai phụ không tốt lắm, vị trí bào thai không chuẩn, lại cộng thêm cuống rốn đã quấn đầu của đứa bé, sinh non càng nguy hiểm.
Lệ Nghiêm không phải bác sĩ khoa sản, cũng không thể vào hỗ trợ được.
Anh ta nhìn Hứa Minh Tâm, rồi hỏi: “Cô Hứa, chuyện này là sao? Bọn họ là gì với cô?”
“Cũng không có quan hệ gì với tôi lắm, tôi thích bánh tiệm bọn họ, lúc đi thì bắt gặp một số chuyện nhà ông ấy, nên tôi liền đưa người tới, dù sao thì mạng người quan trọng. Anh cũng bôi thuốc cho ông chủ đi, trên mặt ông ấy nhiều vết thương lắm.”
“Được, có cần tôi thông báo cho Cố Gia Huy tới không?”
“Không cần đâu, chắc anh ấy vẫn đang bận.”
“Dù sao thì lát nữa anh ấy không tìm được tôi, anh ấy cũng sẽ tự mò đến thôi, tôi cũng không lo nghĩ nữa.”
Lệ Nghiêm mỉm cười, anh ta muốn dẫn ông chủ đi bôi thuốc, nhưng ông chủ đã từ chối.
Một là không có tiền, hai là không muốn rời khỏi cửa phòng sinh.
Nhà con dâu rất xa, mang thai đến giờ, thông gia cũng chưa có thời gian tới.
Vợ mình lại mất sớm, chỉ có một mình ông ấy chăm sóc con dâu.
Nếu con dâu sinh em bé xong, không nhìn thấy người, sẽ rất chạnh lòng.
Hứa Minh Tâm nghe vậy, cô cảm thấy ông chủ là một người bố chồng tốt, rất coi trọng con dâu.
Khiến cô không khỏi nhớ tới Cố Gia Bảo, vận may của cô cũng rất tốt, tìm được một người bố chồng tốt.
“Ông chủ, ông và con trai ông...” Hứa Minh Tâm dè dặt hỏi.
“Haiz.”
Ông nghe nghe thấy câu này, ông ấy thở dài, đấm ngực dậm chân, bộ dạng biết vậy chẳng làm: “Đều tại tôi, vợ mất sớm, tôi lại bận làm ăn, cho nên từ nhỏ đã chưa giáo dục tốt cho nó. Thằng bé bản tính không xấu, nhưng thích đánh bạc, thời gian lâu dần đã quen với một đám bạn bè xấu. Nó đã cưới vợ rồi, đã thay đổi rất nhiều, thậm chí còn tự cắt đầu ngón tay để thể hiện quyết tâm. Tôi tưởng nó đã
cải tà quy chính rồi, không ngờ vợ mang thai tháng này là tháng thứ chín rồi, nó suốt ngày không ở nhà, tôi liền biết nó lại đánh bạc ở bên ngoài rồi.”
“Nó đánh bạc nợ một khoản, thậm chí còn lừa tiền của thông gia. Bao nhiêu năm nay tôi làm ăn, đúng là đã kiếm được khá nhiều, nhưng cũng không bù được cho cái thằng phá gia như vậy! Tiền kiếm đến tay đều đã trả hết cho thông gia, còn có mặt bằng thuê hiện tại, mua nguyên liệu, đều tốn bảy bảy tám tám.” “Con dâu cũng sắp sinh rồi, tôi phải giữ lại cho con dâu tiền sinh tiền ở cữ. Không ngờ thằng phá gia đó mượn tiền thông gia đánh bạc thì cũng thôi đi, thế mà nó còn đi vay nặng lãi. Bây giờ bọn cho vay nặng lãi bắt trả nợ, nó liền tới ép tôi. Bố con chúng tôi dứt khoát cùng chết đi là được rồi, nhưng mà... tôi vừa nghĩ tới con dâu tôi, với
cả đứa bé sắp ra đời này, tôi lại không thể chết!”
“Dựa vào con trai thì không dựa được nữa rồi, tôi phải chống đỡ cái nhà này!”
Ông chủ lệ nóng tung hoành, thương tâm không thôi.
Nhà nào cũng có chuyện khó, không ngờ ông chủ tốt như này, nhưng con trai lại như thế.
“Thế ông không thể báo cảnh sát sao? Con trai ông đánh ông, nếu nghiêm trọng thì tính theo luật hình sự rồi.”
“Đúng là như vậy, nếu ông muốn báo cảnh sát, tôi có người bạn ở cục cảnh sát, có thể giúp được ông. Phía luật sư thì ông cũng không cần lo lắng.” Lệ Nghiêm nói.
Ông chủ cảm kích không thôi, ông ấy nhìn một cái nhưng lại lắc đầu.
“Tôi tống con trai vào tù, bọn cho vay nặng lãi đó cũng sẽ không bỏ qua cho chúng tôi. Lúc trước cửa hàng chúng tôi làm ăn đang tốt, thì bị bọn cho vay nặng lãi hắt nước sơn, nên tôi mới chuyển đi.”
Hứa Minh Tâm nghe vậy, cô nhìn Lệ Nghiêm với vẻ bối rối, cô cũng không nghĩ ra kế nào nữa.
Bọn cho vay nặng lãi chính là một bọn điên, để kiếm tiền thì chuyện gì cũng làm ra được.
“Chuyện gì cũng có cách giải quyết, tôi tin cho dù ông không giải quyết, Cố Gia Huy cũng sẽ giúp.”
“Đúng thế, cậu ba Cố! Chắc chắn anh ấy có thể!”
Gần sáu giờ tối thì Cố Gia Huy tới, Hứa Minh Tâm đang ở trong phòng sinh nói chuyện với ông chủ và con dâu.
Mặc dù đứa bé sinh non, có nguy hiểm nhưng không sao, mẹ con bình an.
Ông chủ đã thuê bảo mẫu, cực kỳ tốt với con dâu.
Hứa Minh Tâm cũng mua một ít hoa quả, dù sao thì sau khi sản phụ sinh, phục hồi cũng rất quan trọng.
Rất nhiều sản phụ cuối cùng đều sẽ mắc chứng uất ức, khả năng nghiêm trọng thì sẽ tự sát.
Cố Gia Huy đi vào, Hứa Minh Tâm lập tức bỏ trái cây xuống, cô nói: “Anh tới rồi à?”
“Em không sao chứ, tên khốn đó có làm em bị thương không?” Tên khốn đó tất nhiên là chỉ con trai ông chủ.