Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 265: Chương 265: Sống thật tốt vì tôi




Một lúc lâu sau, cánh môi tách ra, Cố Gia Huy dùng sức ôm cô vào lòng.

“Đồng ý với tôi, sau này cho dù có xảy ra chuyện gì, em đừng nghĩ đến việc tìm đến cái chết được không?”

“Tôi sợ tôi không giữ được trong sạch...”

“Không sao, chỉ cần em sống, những cái khác tôi đều có thể khoan nhượng. Nhưng mà em không được xảy ra chuyện, nếu em mất đi thì tôi phải làm sao? Em có từng nghĩ...”

“Không có tôi, anh vẫn sẽ sống tốt.”

Hứa Minh Tâm vùi đầu ở trong lòng anh, giọng nói rầu rĩ truyền tới.

Trái đất này, ai rời xa ai, đều có thể tiếp tục sống tiếp, trái đất cũng chuyển động như thường.

Thời gian là một liều thuốc hay, có thể xoa dịu bất kỳ vết thương nào.

Nhưng cô đã quên, Cố Gia Huy là người chấp niệm rất sâu, dưới sự trôi qua của thời gian, miệng vết thương sẽ dần trở nên sâu.

“Không, tôi sẽ sống không bằng chết.”

Tiếng nói khàn khàn trầm thấp của Cố Gia Huy truyền tới, gõ lên trái tim cô.

Cô nghe thấy vậy, thân mình cứng đờ.

“Sau này tôi sẽ không tự tiện làm chủ, quyết định thay em. Ký ức là cái của em, tôi không có quyền can thiệp. Nhưng... em nhất định phải đồng ý với tôi, mặc kệ sau này có gặp phải chuyện gì, còn sống mới là điều quan trọng nhất. Em sống, tôi mới có thể sống thật tốt.”

“Nhưng mà, tôi sẽ không sạch sẽ...”

“Nhóc con, yêu không chỉ là yêu cơ thể của em, nếu mà yêu cơ thể của em, tôi đã chiếm lấy em từ lâu rồi, cần gì phải vất vả nhẫn nhịn đợi em hai mươi tuổi? Tôi yêu tất cả mọi thứ của em, tôi muốn em ở bên tôi suốt đời, nắm tay đến già.”

“Chết rồi, thì không còn gì nữa. Sống, còn có khả năng vô hạn. Anh hai cho tôi sống sót, tôi không thể vứt bỏ. Em có thể sống vì tôi, và đừng bỏ cuộc, được không?”

Anh nắm chặt lấy bàn tay của cô, nói từng chữ.

Hứa Minh Tâm ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào mắt anh, thâm thúy tịch mịch, bên trong như là biển sao, còn mình thì lại nhỏ bé như thế, nhất diệp thuyền con.

Nhưng vậy thì sao...

Trong mắt anh không chứa được vạn vật, chỉ có một mình mình.

Hình như Hứa Minh Tâm đã hiểu ra điều gì đó, thật sự yêu một người, là có thể vượt qua rất nhiều thứ.

“Cậu ba Cố...”

Cô thì thào nói.

“Tôi đây.”

“Tôi sợ...”

Nỗi sợ ở một ngày một đêm đó, cuối cùng đã nói ra rồi.

Cô ôm anh thật chặt, khuôn mặt dán lên ngực anh, cảm nhận nhiệt độ trên người anh đang liên tục truyền tới, còn có tiếng tim đập âm vang hữu lực nữa.

Lòng Cố Gia Huy mềm nhũn, anh trách bản thân đã về quá muộn.

Anh trở tay ôm chặt lấy Hứa Minh Tâm, cằm đặt nhẹ lên đỉnh đầu cô.

“Em có trách tôi không?”

“Trách anh cái gì?”

“Trách tôi về trễ, vốn dĩ là chiều hôm đấy trở về, nhưng sáng hôm nay mới trở về.”

“Chắc chắn là anh đã gặp chuyện trên đường đi, nếu không anh sẽ không về trễ như vậy. Tôi nói rồi, tôi sẽ không trách anh, bởi vì tôi biết chắc chắn anh sẽ tới, chỉ cần anh sẽ tới, là đủ rồi.”

“Em còn nhớ câu chuyện Tử Hà em kể cho tôi nghe lần trước không?”

“Sao thế?”

“Tôi đã xem bộ phim đó, đúng là nữ chính đã chờ được nam chính, nhưng mà... cô ấy lại chết. Tôi không thích cái kết cục như thế, sau này tôi sẽ không tới trễ nữa.”

Hứa Minh Tâm nghe thấy lời này thì hơi ngạc nhiên, cô không ngờ một người cứng nhắc như Cố Gia Huy, lại chạy đi xem đại thoại tây du.

Bộ phim vô ly đầu như vậy, anh xem hiểu được à?

“Cậu ba Cố, tôi mệt rồi, cũng đói nữa, tôi muốn về nhà.”

“Đi, chúng ta về nhà.”

Cố Gia Huy đang chuẩn bị bế cô lên, nhưng không ngờ cô lại nhảy lên lưng anh.

“Tôi muốn chú cõng tôi, chú.”

“Không phải em đã nhớ ra rồi sao? Tại sao vẫn gọi tôi là chú?”

Cố Gia Huy đen mặt.

“Đây là trừng phạt, đợi lúc nào đó tôi hết giận rồi, tôi lại gọi lại tên cậu ba Cố.”

Hứa Minh Tâm bĩu môi, trong lòng vẫn còn mấy phần lửa giận.

Chỉ cần là ký ức liên quan đến Cố Gia Huy, thì bất kể là tốt hay xấu, cô đều không muốn quên.

Người Hứa Minh Tâm yếu ớt, cô về nhà ăn một chút đồ ăn dễ tiêu hóa, rồi ngủ luôn.

Lệ Nghiêm tới bôi thuốc cho cô, cô cũng không biết.

Ngày hôm sau, cô đã tỉnh táo hơn một chút, cô xem tin tức.

La Xuân Hương và Cố Trác Đông tuyên bố ly hôn, lý do là tình cảm bất hòa.

Sau đó, La Xuân Hương bị liên quan đến một vụ án giết người, cuối cùng là chứng cứ không đủ để phóng thích, nhưng cũng nhấc lên gợn sóng ở Kinh Đô.

Trong lúc nhất thời, nhà họ La sợ bóng sợ gió, cũng gặp phải không ít vụ kiện.

Càng có người gửi giấy nặc danh nhà họ La tham ô nhận hối lộ, lấy quyền mưu lợi.

Nhà họ La bắt đầu tiếp nhận kiểm tra toàn bộ mặt trên, cho dù không kiểm tra ra cái gì, thì trong khoảng thời gian ngắn cũng không dám lỗ mãng nữa.

Còn Hứa An Kỳ, cô ta đã sinh non, hơn nữa sau này tỉ lệ mang thai là rất nhỏ.

Cố Trác Đông ngại tình cảm, sẽ không trở mặt với nhà họ Hứa, nhưng quan hệ của hai nhà cũng tràn ngập nguy cơ.

Sau khi Hứa Minh Tâm biết được tin này, cô thổn thức không thôi.

Hứa An Kỳ vốn định lợi dụng đứa bé để hại mình, không ngờ bây giờ đứa bé mất rồi, cô ta cũng vì sảy thai mà tổn thương tử cung, sau này không thể mang thai.

Hứa Văn Mạnh đã hi sinh mình, ông ta đã đưa ra lựa chọn giữa hai chị em bọn họ từ lâu rồi.

Không biết, ông ta có còn hài lòng với lựa chọn đó nữa không?

Nhà họ La bị lên mặt báo, chuyện của Hứa An Kỳ trái lại chưa có truyền ra, dù sao thì chuyện xấu trong nhà không thể phô ra bên ngoài.

Hứa Minh Tâm không đồng cảm với bọn họ một tí nào, bọn họ đều là gieo gió gặt bão.

Chỉ có điều, trong lòng cô vẫn hơi buồn, lần này xem như là cô đã được mở mang tầm mắt về nội đấu của nhà giàu, dĩ nhiên là trường hợp hung ác như vậy.

Không đạt được mục đích, quyết không bỏ qua.

Buổi sáng, Cố Gia Huy tắm xong đi ra, liền nhìn thấy Hứa Minh Tâm đang trầm tư, anh không nhịn được hỏi: “Em đang nghĩ gì vậy?”

“Tôi đang nghĩ sau này phải sinh mấy đứa con.”

“Sao lại nghĩ cái này?”

“Trải qua lần này tôi có bộc phát ấy, sau này chúng ta sinh thai thứ nhất, là một cô con gái, chúng ta lại sinh thêm một đứa. Nếu thai thứ nhất là con trai, thì chúng ta không cần mang thai thứ hai nữa, được không?”

“Sao vậy?” “Anh xem, ông cụ có ba đứa con trai, đã biến thành như thế này rồi. Tôi sợ sau này nếu tôi mà sinh hai đứa con trai, kế thừa gì gì đó cho gia tộc, tôi không muốn trông thấy bọn họ tương tàn. Tôi nghĩ hiện tại, người buồn nhất là ông cụ, dù thiên vị bên nào, bên còn lại cũng như cắt thịt, nhất định là

trong lòng rất đau rất đau.”

“Tôi và Cố Trác Đông không phải anh em cùng mẹ, em xem tôi và anh hai. Không phải là rất giống sao? Sinh con cách chúng ta còn rất xa, em đừng nghĩ nữa. Tôi cũng không có ý định muốn hai đứa, đứa đầu là con gái,chúng ta cũng chỉ cần một thôi.”

“Hả?” Hứa Minh Tâm nghe vậy thì hơi nghi hoặc: “Em không muốn có con trai kế thừa gia sản à?”

“Phụ nữ sinh con rất đau, em sợ đau như vậy, sao mà chịu nổi? Cho nên đừng sinh hai, một là được rồi.”

“Nhưng sinh một liệu có cô quạnh lắm không? Từ nhỏ cũng không có bạn chơi.”

“Có thể nhận nuôi một đứa, chẳng phải Yên Yên rất tốt sao?”

Hứa Minh Tâm nghe vậy thì gật đầu, chủ ý này được nha, nhưng mà, chuyện sau này ai mà biết được cơ chứ.

Nhưng mà vừa nghĩ đến chuyện sau này phải sinh cục cưng cho Cố Gia Huy, cô thấy vui vui, cũng có chút căng thẳng!

“Tôi đã xin nghỉ học cho em rồi, hôm nay tôi còn một số việc cần giải quyết, em thấy sức khỏe mình thế nào rồi, ổn không?”

“Giải quyết cái gì?”

“Giúp em thoát khỏi nhà họ Hứa.”

Hứa Minh Tâm nghe thấy lời này, trái tim khẽ run.

Thoát khỏi nhà họ Hứa ư? Vậy sau này cô và nhà họ Hứa không còn liên quan gì nữa sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.