Chuyện này Cố Gia Huy không tiện ra mặt, anh giao cô cho vợ chồng Thẩm Tuệ.
Thì ra, vợ chồng Thẩm Tuệ đã sang đây từ sớm, bọn họ đang chờ ở dưới lầu.
Thẩm Tuệ nhìn thấy hai má cô vẫn còn dấu bàn tay lồ lộ, trên cánh tay cũng toàn là vết bầm, bà ấy đau lòng chết đi được.
“Người phụ nữ điên chết tiệt, sao có thể hành hạ con ra nông nỗi này cơ chứ? Lần sau, nếu mà để mẹ nuôi gặp cô ta, mẹ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô ta, cô ta lại dám động vào con gái nuôi của mẹ!”
“Đúng đúng đúng, bà xã nói đúng.”
“Anh chỉ biết khen em thôi, rốt cuộc thì chuyện này giải quyết như nào, anh phải đòi lại công bằng cho Minh Tâm! Hai người đàn ông, một người là tập đoàn J.C, một người là Ngôn Thị, hai người đều là đồ bỏ đi à?”
Thẩm Tuệ mà oán giận thì không ai thoát được, ngay cả Cố Gia Huy cũng không tha.
Cố Gia Huy nghe vậy thì sắc mặt có hơi khó coi, anh nhìn Ngôn Dương với ánh mắt bất thiện.
Bây giờ thì tỏ vẻ giả vờ hiền lành lương thiện trong sáng, hôm đó thì tỉ mỉ bố trí toàn bộ những cái này, không biết có bao nhiêu phúc hắc.
Ngôn Dương không thèm nhìn Cố Gia Huy cái nào, ông ta cúi đầu khúm na khúm núm, sợ làm bà xã giận.
“Thế tôi đi đến nhà họ Hứa gia oai nhá!”
“Cũng được, đàn ông, thật đúng là không phải thứ tốt.”
Thẩm Tuệ nói xong, bà ấy kéo Hứa Minh Tâm rời đi.
Ngôn Dương quay đầu lại cười với Cố Gia Huy: “Vợ tôi giận tôi là thương tôi, cậu thứ lỗi thứ lỗi, tôi còn có việc, tôi đi trước đây, bái bai.”
“Lão hồ ly!”
Cố Gia Huy ở đằng sau nghiến răng nghiến lợi nói.
Lần đầu tiên bị người ta lợi dụng, một tí năng lực phản kháng cũng không có!
Ngôn Dương dẫn Hứa Minh Tâm tới nhà họ Hứa, Hứa Văn Mạnh đã đi sai nước cờ, giờ phút này ông ta đang trong tình cảnh bi thảm.
Hứa An Kỳ không mang thai được nữa, ở nhà họ Cố thì chính là gà mái không biết đẻ trứng, còn có tác dụng gì nữa cơ chứ.
Hơn nữa, hiện giờ nhà họ La bị kiềm chế, căn bản không có bất cứ năng lực phản kháng nào, Cố Trác Đông thì trong lúc nhất thời cũng không dám có hành động gì.
Ông ta đã chọn Cố Trác Đông, thì phải từ bỏ Cố Gia Huy, hai người căn bản là không thể cùng tồn tại.
Ông ta cũng không thể cứ làm cỏ đầu tường, cho nên ông ta đã không chút do dự chọn đứa con gái lớn mà mình yêu thương nhất.
Nhưng không ngờ, đi sai bước nhầm, biến thành cái diện như bây giờ.
Đúng lúc này, người giúp việc tiến lên thông báo, nói là cô hai về rồi.
Hứa Văn Mạnh nghe thấy vậy, trong lòng hung hăng run lên, ông ta không biết Hứa Minh Tâm về làm cái gì.
Nhưng mà lúc này, ông ta phải ổn định Hứa Minh Tâm, sau này nhà họ Hứa có hưng thịnh được hay không, vẫn phải dựa vào cô!
Hứa Văn Mạnh đứng dậy khỏi sô pha, đích thân đi ra cửa đón.
Cửa vừa mở ra, ông ta đã nhìn thấy Hứa Minh Tâm rồi.
Ông ta nắm lấy tay của Hứa Minh Tâm, rồi nói: “Minh Tâm à, là bố không tốt, bố bị chị cả con che mắt, cho nên mới hiểu nhầm con. May mà con không sao, nếu không bố nhất định sẽ hối hận chết mất. Hai đêm nay, bố lăn qua lăn lại không ngủ được, bố cứ lo cho con...”
Hứa Minh Tâm nhìn thấy khuôn mặt giả nhân giả nghĩa của Hứa Văn Mạnh, cô ghê tởm đến mức muốn nôn.
Cô đã gặp rất nhiều người xấu, bọn họ đều rất độc ác với cô, nhưng cô lại không thấy buồn nôn.
Đối phương toàn làm quang minh chính đại, không lá mặt lá trái như Hứa Văn Mạnh.
Lần một lần hai, cô có thể nhịn.
Không ngờ ông ta bản tính khó dời, lần nào cũng như thế!
Cô thật lòng coi ông ta là bố, bởi vì trên người cô chảy dòng máu của ông ta, nhưng ông ta thì năm lần bảy lượt lợi dụng mình, mỗi lần sau khi sự việc xảy ra còn đạo đức giả tính dỗ dành cô.
Thật là buồn nôn đến cực điểm.
Cô rút tay về, thái độ quyết tuyệt: “Nếu ông thật sự lo lắng cho tôi, sao ông không đi bệnh viện thăm tôi? Ông ở nhà nói nói, thì tính là cái quái gì? Hay là ông không dám đi thăm tôi, ông sợ bị Cố Gia Huy đánh chết à?”
Trong câu này, đã nói tọa ra cái mặt giả nhân giả nghĩa của ông ta, vẻ mặt của Hứa Văn Mạnh hơi xấu hổ, trong lòng cũng tức giận, nhưng giờ phút này lại không tiện phát tác.
Ông ta nịnh Hứa Minh Tâm còn không kịp, sao có thể nổi giận với cô cơ chứ?
“Minh Tâm, không phải là bố không đi thăm con, mà là sức khỏe bố không được tốt. Chuyện của chị con làm cho bố bị tái phát bệnh cao huyết áp, đau ốm nằm trên giường. Nếu không chắc chắn bố sẽ đi thăm con, con cho bố xem con xem nào, con gái yêu quý của bố có làm sao không?”
“Không cần xem nữa, tôi chưa chết, sống tốt lắm, ông còn xem nữa thì ông phải thất vọng đấy.”
Hứa Minh Tâm lạnh nhạt nói, cô lùi về sau một bước kéo dãn khoảng cách với ông ta.
“Bố nuôi mẹ nuôi tôi cũng tới, họ có chuyện muốn bàn với ông.”
Cô dịch người, ở phía sau Ngôn Dương dắt Thẩm Tuệ đi vào.
Vừa vào nhà, Ngôn Dương đã phỉ nhổ: “Hứa Văn Mạnh à, đá cuộc trước cửa nhà ông phải thay đi, thay thành đất bằng cho tốt. Vợ tôi đi giày cao gót cao như này, nếu mà trẹo chân ở đây, thì tôi phải cho nổ nhà của ông!”
“Hai người... sao hai người lại tới đây?”
Hứa Văn Mạnh nhìn thấy vợ chồng Ngôn Dương, ông ta nhíu mày và hơi đau đầu.
Đôi vợ chồng này nổi tiếng là không nói lý lẽ.
Bọn họ mà ngang như cua lên thì đúng là song sát sống mái, cực kỳ khó chơi.
Hơn nữa thân phận và địa vị của hai người đều không phải người mà ông ta có thể so sánh được, ở trước mặt Ngôn Dương, bản thân mình cung kính kính cẩn.
Ngôn Dương nghe thấy vậy, ông ta mỉm cười nói: “Tôi tới quan tâm quan tâm ông.”
Lời này vừa nói ra, Hứa Văn Mạnh đã sợ đến run cả người, ông ta nghĩ đến gì đó.
Xem ra, đối phương tới là vì chuyện của Hứa Minh Tâm.
Hứa Văn Mạnh lập tức nghiêm túc nói: “Ông Dương, Hứa Minh Tâm là con gái tôi, lần này xảy ra nhiều chuyện như vậy, đóng cửa vào đều là chuyện của người nhà mình, thật sự không đáng phiền hà ông Ngôn bà Ngôn đi một chuyến.”
“Vợ, em ngồi đi. Cốc trà này cũng không uống nữa, đồ của nhà họ Hứa không tốt bằng đồ nhà chúng ta. Anh ra nói chuyện, em cứ ở đây nghỉ ngơi một lát.”
“Xử lý tốt vào, nếu không về nhà chúng ta thì anh đợi đấy.”
“Hiểu hiểu!”
Một khi hai vợ chồng mà bắt đầu nói, thì tự động bỏ qua những người xung quanh.
Hứa Văn Mạnh đã nói một tràng dài, nhưng Ngôn Dương còn không thèm nhìn mình đến một cái, khiến cho ông ta có hơi nén giận.
Đây là nhà ông ta, ông ta còn chưa mời bọn họ ngồi, bọn họ đã tự nhiên ngồi rồi, bọn họ có ý gì chứ?
“Ông Ngôn, có phải ông đã đáng đáng quá rồi không?”
“Qúa đáng ư? Tôi còn quá đáng hơn nữa cơ, ông muốn xem không?” Ngôn Dương đứng thẳng người, nụ cười chân chó ban nãy dần thu lại, khuôn mặt mang theo sương lạnh, lạnh lùng âm trầm nghiêm túc.
Hứa Minh Tâm ngẩn người nhìn Ngôn Dương, cô không ngờ ông ta lại thay đổi sắc mặt nhanh như vậy.
Đây mới là dáng vẻ vốn có của Ngôn Dương sao?
Không ngờ bố nuôi còn có một mặt ngầu như này!
Câu này của Ngôn Dương cường thế chết đi được, làm cho Hứa Văn Mạnh á khẩu không nói được câu nào. “Hứa Văn Mạnh, đúng là đây là chuyện nhà đóng cửa bảo nhau của các ông, nhưng Hứa Minh Tâm là con gái nuôi của tôi, con bị bị uất ức, bố ruột không lo, thì bố nuôi tôi đây đứng ra nói chuyện. Hai hôm nay, con gái tôi chịu ấm ức ở đây, suýt thì nguy hiểm đến tính mạng, ông phải cho tôi một cái
công đạo!”
Hứa Văn Mạnh nghe thấy lời này, ông ta tức đến nỗi suýt thì hộc máu.
Ông ta mới là bố đẻ của Hứa Minh Tâm, phải cho một cái công đạo cái gì? Ngôn Dương chẳng qua chỉ là một người ngoài mà thôi!
“Ông Ngôn, ông đang nói đùa với tôi đấy à? Hứa Minh Tâm là con gái tôi, cho dù có nói thế nào thì ông cũng biết, cái này có thể giống nhau sao?”
“Con mẹ nó ông bớt nói nhảm với tôi đi, hôm nay tôi cứ muốn đòi một cái công đạo đấy, ông có cho hay không?” Thái độ của Ngôn Dương dần trở nên cường thế, ông ta túm cổ áo của Hứa Văn Mạnh, hung ác nói.