“Anh cũng đừng nghĩ là anh làm liên lụy tới tôi, nếu tôi không gả cho anh, có lẽ tôi đã bị bố tôi dùng làm liên hôn thương mại, rồi đưa cho loại người nào cũng được. Tôi ví dụ tôi là nha hoàn cổ đại, nếu công tử đã cứu tôi, tôi muốn lấy thân báo đáp!”
Hứa Minh Tâm cười tít mắt nói, cô nói chuyện sống chết rất là nhẹ nhàng.
Không phải là cô không sợ chết, mà là có chuyện còn đáng sợ hơn cả chết.
Cuối cùng cô có thể rời khỏi nhà họ Hứa, nắm giữ vận mệnh của mình, vả lại cậu ba Cố tốt với cô như vậy, sao cô lại nỡ rời xa cậu ba Cố cơ chứ.
Không có Cố Gia Huy, thì sẽ không có Hứa Minh Tâm vui vẻ của hiện tại, cô tình nguyện chết vì anh, cũng không muốn trở về nhà họ Hứa, sống cuộc sống dư thừa nữa.
“Nếu... bây giờ em rời khỏi tôi, không chịu sự khống chế của nhà họ Hứa nữa thì sao? Bây giờ em cũng được coi là người có một nửa của nhà họ Ngôn, em không cần lo lắng về Hứa Văn Mạnh nữa.”
“Là anh biến tôi trở thành như thế này mà, rời khỏi anh, tôi sẽ không phải là Hứa Minh Tâm nữa.”
“Là anh dạy tôi phải nắm tay đấm lại như thế nào, là anh dạy tôi đi làm việc mình thích, là anh dạy tôi phá sản như thế nào, là anh dạy tôi trưởng thành như thế nào...”
“Tôi muốn để anh dạy tôi cả đời.”
Hứa Minh Tâm nói nói, khóe mắt đã dâng lên lệ quang.
Sau đó, cô vùi đầu vào trong ngực anh, nghẹn ngào ra tiếng.
“Tôi không sợ chết, nhưng tôi thật sự rất sợ không có anh!” “Cậu ba Cố, tôi chính là sợ tôi cứ dính lấy anh rồi, rời xa anh là tôi không thể sống độc lập. Nhưng mà bây giờ căn bản là tôi không muốn độc lập cuộc sống, tôi chỉ muốn ở bên anh. Anh phải đợi tôi đến hai mươi tuổi, không được nói xong không giữ lời, tôi còn muốn làm cô dâu của anh, mặc chiếc váy cưới xinh đẹp, đi đến bên cạnh!”
Cố Gia Huy nghe thấy vậy, anh muốn nói gì đó, nhưng lại cảm thấy giờ phút này mọi lời nói đều có vẻ cực kỳ yếu ớt.
Anh cũng không kìm chế được nữa, kéo cô vào trong lòng, môi mỏng hung hăng đè xuống, trằn trọc lưu luyến.
Mọi lời nói, đều dung nhập vào trong nụ hôn này, không thể tự kiềm chế.
Năng lực tự kiềm chế của Cố Gia Huy rất mạnh, nói đợi cô đến hai mươi tuổi thì sẽ đợi cô đến hai mươi tuổi.
Anh sẽ không vượt lôi trì một bước, cho dù bản thân đang nhịn rất vất vả.
Anh ôm Hứa Minh Tâm, nhìn cô an tâm ngủ ngon, khóe môi không kìm được nhếch lên một nụ cười nhạt.
Dường như cả thế giới đều đang ở trong lòng mình và có một loại cảm giác hạnh phúc khó nói nên lời.
Rất mãnh liệt!
Ngay hôm sau, Thẩm Tuệ nhìn thấy Cố Gia Huy ngồi trước bàn thì không khỏi nhíu mày.
“Sao cậu lại tới đây?”
“Tôi tới đón Minh Tâm về nhà.”
Anh nhìn Hứa Minh Tâm, sau dó khẽ mỉm cười.
Thẩm Tuệ còn tưởng là anh vừa đến không lâu, nào ngờ anh đến từ tối hôm qua rồi, hơn nữa anh còn tới không chỉ một lần, tới đây quả đúng là ngựa quen đường cũ.
“Bà Ngôn, gần đây vất vả, Minh Tâm đã thêm không ít rắc rối cho bà. Lần này về để tôi hộ giá hộ tống đi, như thế anh Ngôn cũng có thể yên tâm chút.”
“Tôi chăm sóc con bé, cũng là vì chồng của tôi, con trai của tôi. Cho nên cậu cũng không cần khách sáo, đều là hợp tác, cậu tới tôi đi mà thôi, tổng giám đốc Cố khách khí rồi.”
“Nhưng bất kể là nói thế nào, quả thật bà đã dạy dỗ Minh Tâm rất tốt.”
“Bớt ba hoa đi, đứa nhỏ này tự cố gắng đó. Bữa sáng mà con bé làm rất ngon, nếu đã tới rồi thì cậu cũng ngồi xuống nếm thử đi.”
Thẩm Tuệ cũng không tiện đuổi người đi, bà ấy liền chủ động mời.
Phỏng chừng bà ấy mà không nói, Cố Gia Huy cũng sẽ mặt dày ở lại.
Hứa Minh Tâm bê bữa sáng nóng hôi hổi kiểu Tây từ phòng bếp đi ra.
Cô đã chuẩn bị cho Thẩm Tuệ toàn là nhựa dưỡng nhan, cũng không cần phải Thẩm Tuệ dặn dò.
Có thể thấy, cô nhóc này còn rất biết quan sát người, biết món đồ gì hợp ý nhất.
Đoàn người ăn cơm xong, thì cũng chuẩn bị về nước.
Nhưng đến gần sân bay, Thẩm Tuệ luôn cảm giác có người nhìn mình chằm chằm sau lưng mình.
Lại là ánh mắt quỷ dị đó, như mũi nhọn ở lưng, rất không thoải mái.
Bà ấy vô thức ngoái đầu nhìn lại thì nhìn thấy một người đội mũ đen trong đám người, cúi đầu cấp tốc quay người rời đi.
Dáng người này...
Trái tim bà ấy hung hăng run lên, sắc mặt nhoáng cái đã tái nhợt.
Bà ấy vô thức muốn đuổi theo, nhưng mà quay đầu đã bước một bước, bước chân lại cứng rắn dừng lại.
Cung Lâm đi tới, nghi hoặc hỏi bà ấy: “Sao vậy?”
“Không... không có gì. có thể là tôi hoa mắt.”
Thẩm Tuệ day day huyệt thái dương, có thể là mấy hôm nay tham gia đêm hội từ thiện, thần kinh quá buộc chặt, nên mới xuất hiện ảo giác.
Người đó đã chết lâu rồi, tự làm tự chịu, sao có thể vẫn còn sống cơ chứ!
Ba người lên đường về nhà, vừa ra khỏi sân bay, Ngôn Dương đã chậm rãi tới đón rồi.
Ông ta lẫn trong đám fan, giơ tấm biểu huỳnh quang rất lớn, nhìn thấy Thẩm Tuệ đi ra, ông ta lập tức hô to.
“Thẩm Tuệ Thẩm Tuệ, bà xinh đẹp nhất! vũ trụ vô địch siêu đáng yêu!”
“Thẩm Tuệ Thẩm Tuệ, bà tốt nhất! Vũ trụ vô địch bà tuyệt nhất!”
Thẩm Tuệ vừa nhìn thấy cảnh này, khuôn mặt già đỏ lên.
Đã hơn bốn mươi tuổi, còn bị người ta khen là đáng yêu, xinh đẹp, quả thật là mất mặt chết đi được.
Ông ta vội vàng chạy tới, nhân viên công tác chặn fan, sợ bọn họ làm hại đến Thẩm Tuệ.
Ngôn Dương vẫy tay, nói: “Các cậu không được dựa quá gần, nhất là cậu, cậu là fan hâm mộ nam, thì càng không được lại gần. Bà ấy là vợ tôi, các cậu như thế này tôi sẽ ghen đó!”
Các fan nghe vậy thì cười ha ha.
Trong giới giải trí, chỉ có một cặp cp, từ khi công khai đến bây giờ là chưa có mất fan.
Ngôi sao khác vừa công khai chuyện tình cảm, thì thể nào cũng sẽ nhấc lên hỗn chiến trong nhóm fan.
Nhưng mà trước kia, khi Thẩm Tuệ cao giọng tuyên bố yêu đương, tất cả mọi người đều giơ hai tay tán thành.
Chuyện Ngôn Dương theo đuổi bà ấy, bất kể là người ở trong hay ngoài giới giải trí thì đều biết hết, hành động chiều vợ theo đuổi vợ của Ngôn Dương, đã làm cho tất cả người hâm mộ cảm động.
Bất kể là trường hợp công khai, hay là riêng tư, Ngôn Dương đều cực kỳ chiều vợ.
Các fan hâm mộ cũng dần dần thích Ngôn Dương, bọn họ đặt câu thần chú của ông ta ở bên môi.
“Cậu có thể ghét tôi, nhưng cậu không được ghét vợ tôi. Nếu cậu ghét vợ tôi, tôi sẽ oán cậu đến chết luôn!”
Cho dù bây giờ Thẩm Tuệ đã hơn bốn mươi tuổi, cũng có rất nhiều fan nam trẻ tuổi.
Trong mắt fan hâm mộ, đây chính là cuộc hôn nhân gả cho tình yêu.
Hứa Minh Tâm đứng ở đằng sau cùng, bởi vì Cố Gia Huy nên cô không có lên trước.
Cô nói: “Bố nuôi, mẹ nuôi, ân ái quá đi!”
“Sau này chúng ta cũng sẽ thế, có thể là tôi không có thể hiện tình cảm của mình một cách suồng sã giống như Ngôn Dương, nhưng chắc chắn tôi sẽ không khiêm tốn. Nhớ em thì tôi sẽ nói cho em biết, thương em sẽ nói cho em biết, lo cho em cũng sẽ nói cho em biết. Nếu ai bắt nạt em, nhất định tôi cũng sẽ hoàn trả lại gấp trăm lần.”
“Chỉ đáng tiếc, tôi không có bản lĩnh xuất chúng như mẹ nuôi.”
“Cho dù Thẩm Tuệ không có bất kỳ sở trường gì, thích một người, chính là thích không có đạo lý, tôi tin rằng Ngôn Dương cũng sẽ không keo kiệt với tình yêu của ông ấy. Huống hồ, trong mắt tôi em ưu tú như này, làm gì có chuyện không xuất chúng cơ chứ. Chẳng qua là bọn họ vẫn chưa phát hiện ra mà thôi, em phải cho họ thời gian.”
“Tôi đã cho mười tám năm rồi...”
Hứa Minh Tâm yếu ớt nói.
Tài hoa gì mà mười tám năm vẫn chưa biết vậy!
Cố Gia Huy nghe vậy, anh không kìm được nở nụ cười: “Em còn nhỏ, cứ từ từ. Đi, chúng ta về nhà thôi.”
“Có cần nói với bố nuôi mẹ nuôi một chút không?” “Em nhìn dáng vẻ của bọn họ, bọn họ còn có tâm trạng để ý đến chúng ta sao? Đi thôi, đi đường mệt nhọc, tôi muốn về nhà ngủ với em.”