“Chị dâu, chị không cần khuyên tôi nữa đâu, tôi biết tôi đang làm gì. Tôi có thể bảo đảm với chị, không có sách lược vẹn toàn thì tôi sẽ không dễ dàng ra tay. Cái tôi có là sự kiên nhẫn, từ từ chơi!”
Khóe miệng Cố Gia Huy nhếch lên một nụ cười tàn nhẫn, giống như là quỷ sát tu la đến từ địa ngục thâm uyên vậy.
Một thân lệ khí, làm cho người ta lạnh sống lưng.
Ôn Thanh Vân muốn há miệng nói gì đó, nhưng lời đến bên môi rồi, lại không nói ra được một chữ nào.
Không ai có thể khuyên được Cố Gia Huy.
Tình nghĩa anh em, anh muốn, cực thân cực yêu anh cũng muốn.
Anh có thể hy sinh bản thân, cũng sẽ không uổng công chăm sóc của bọn họ.
Nhưng mà..
Cái mà họ muốn, chỉ là anh bình an mà thôi.
Cô ta tin rằng, nếu Cố Trường Quân còn sống, nhất định anh ấy sẽ bảo anh từ bỏ việc báo thù, rồi sau đó sống cuộc sống của mình.
Nếu như Hứa Minh Tâm biết, cô cũng sẽ khuyên anh, đừng bị thù hận dày vò.
Anh chưa từng mất đi người yêu, là không thể lý giải, tay chân gãy đứt sao so được với một trái tim chết.
Cố Gia Huy mất đi anh trai, nhưng cô ta lại mãi mãi mất đi năng lực yêu một người.
“Cậu định bao giờ về?”
“Ngày mai, đi cùng Hứa Minh Tâm.”
“Được, tôi đi chuẩn bị hành lý cho cậu.”
Ôn Thanh Vân chuyển đề tài, cô ta không nói thêm gì nữa.
Cố Gia Huy nhìn theo bóng lưng dần đi xa của Ôn Thanh Vân, trái tim khẽ đau.
Người mà anh có lỗi nhất chính là Ôn Thanh Vân và Cố Cố.
Bọn họ vốn nên có một gia đình mỹ mãn, nhưng lại bị anh ta hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Anh cả có thể đi, nhưng mà để kéo dài thời gian, nên anh ấy đã ở lại.
Cố Gia Huy đau đầu khủng khiếp, cả đêm đều lặp lại ác mộng ngày đó, nửa đêm anh chợt tỉnh giấc, sống lưng toàn là mồ hôi lạnh.
Trong phòng tối như mực, trống rỗng làm cho người ta sợ hãi.
...
Hứa Minh Tâm ngủ rất say, đột nhiên cô cảm thấy trong ổ chăn có thứ gì đó lạnh ngắt chui vào, lạnh đến nỗi cô giật cả mình.
Cô chưa bật điều hòa, hay là quên chỉnh nhiệt độ giường rồi?
Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy Cố Gia Huy ở bên cạnh, cô không có bị dọa, trái lại tập mãi đã thành quen.
Lúc nào anh cũng xuất quỷ nhập thần như thế này, đến rồi cũng không đánh tiếng gọi cô.
Hứa Minh Tâm vội vàng ôm chặt lấy anh, nỉ non: “Sao anh lạnh vậy? Cũng không mặc thêm mấy cái áo nữa, tôi cho anh độ ấm này.”
Nói xong, cơ thể yêu kiều dính chặt lên lồng ngực dày rộng của anh.
Cô bị lạnh đến nỗi run cầm cập, nhưng vẫn không nhẫn tâm thả ra, cô sợ anh đóng băng.
Trái tim lạnh lẽo kia của Cố Gia Huy dần tan chảy, anh dịu dàng ôm cô vào lòng.
Anh tỉnh lại liền không ngủ được nữa, nghĩ nghĩ liền vội tới đây.
Rất muốn, rất muốn gặp cô, anh biết, có cô ở đây, lòng mình rất nhanh là có thể ổn định lại.
Không còn băn khoăn, không còn bất an.
Cô là thuốc hay, có thể chữa trị tâm bệnh.
Anh tỉnh táo lại, nghĩ tới trước đây mình tranh chấp với Ôn Thanh Vân, giống như ma quỷ vậy.
“Minh Tâm, nếu như có một ngày, tôi trở nên rất đáng sợ rất xa lạ, em sẽ thế nào?”
“Tất nhiên là sẽ kéo anh lại rồi ôm anh, hôn anh! Chắc chắn anh sẽ không làm hại tôi, đúng không!”
Hứa Minh Tâm híp mắt, nói rất tự nhiên.
Yết hầu Cố Gia Huy hơi tắc nghẽn, cô vẫn là một đứa trẻ, cô cho rằng mọi người đều dễ dỗ như vậy à?
“Vậy nếu vẫn không được thì sao?”
“Vậy thì em sẽ tát anh, tát mạnh cho anh tỉnh.”
“Vẫn không được thì sao?”
“Vẫn không được á? Cũng không thể khiến tôi không cần anh nữa chứ? Tôi không nỡ.”
Hứa Minh Tâm nói xong, cô dán vào ngực anh.
Bây giờ người anh đã ấm rồi, ôm đi ngủ rất thoải mái.
“Hứa Minh Tâm, trước tiên em có thể đừng ngủ được không, nói chuyện với tôi đi.”
Cố Gia Huy lắc lắc cánh tay của cô, lúc này Hứa Minh Tâm mới cố gắng giữ tinh thần.
Có phải anh đã gặp phải chuyện gì rồi không, tôi nay anh hơi là lạ.
Hứa Minh Tâm bật đèn lên, cô dụi dụi hai mắt nhập nhèm buồn ngủ, mơ mơ màng màng nhìn anh.
“Anh sao vậy, có phải đã xảy ra chuyện gì không vui rồi đúng không? Không vui thì có thể nói cho tôi biết, dù sao thì.., tôi cũng không giúp được.”
“Em đang an ủi người ta à?”
“Đúng thế, thì vốn dĩ tôi không giúp được mà, chắc chắn là anh gặp phiền não ở chuyện làm ăn.”
“Tôi muốn báo thù cho anh ba, nhưng tôi sợ sau này sẽ làm tổn hại tới rm. Tôi không muốn từ bỏ em, cũng không muốn từ bỏ anh ba. Chuyện của anh ba, liên lụy đến quá nhiều người, tôi sợ tôi không thể bảo vệ được em.”
“Hứa Minh Tâm, tôi thật sự không biết phải làm thế nào. Nếu được, tôi tình nguyện người mà xác chìm xuống biển là tôi, chứ không phải anh ba. Tôi thà mãi mãi chưa gặp em, thì sẽ không phải lựa chọn khó khăn như thế này.”
Giọng nói của Cố Gia Huy trầm thấp khàn khàn, nhiễm phải khí lạnh của đêm đông, nặng nề chui vào bên tai.
Trong lòng Hứa Minh Tâm khẽ run lên, hóa ra anh đang lo lắng cho mình, không biết phải lựa chọn như thế nào, nên mới chật vật như vậy.
Cố Gia Huy mà cô gặp, mãi mãi chàng trai hăng hái hăm hở.
Cho dù lúc đó, mạng của cô ngàn cân treo sợi tóc, anh sợ hãi bất an, thì anh cũng không có sa sút, không biết làm sao như lúc này,
Ngay khi Cố Gia Huy cụp mắt, vẻ mặt thì ngưng trọng, không ngờ Hứa Minh Tâm chưa nói câu nào, mà là...”
Hai tay quấn lên cổ anh, cánh môi phấn nộn đưa lên, bắt chước dáng vẻ của Cố Gia Huy trước kia, chậm rãi hôn.
Người anh khẽ cứng đờ, anh thấy Hứa Minh Tâm ở trước mặt đã nhắm mắt lại, có da có thịt.
Vốn là cô chiếm quyền chủ đạo, về sau Cố Gia Huy đảo khách thành chủ, bá đạo đáp lại, trái lại công thành chiếm đất.
Cuối cùng, hai người đều thở hồng hộc.
Lần này, tay sói của Cố Gia Huy đã chui vào trong quần áo của cô, chạm vào mép nội y rồi.
Nhưng đúng vào thời khắc mấu chốt, lý trí của anh đã quay lại, anh đã đẩy Hứa Minh Tâm ra.
Hứa Minh Tâm có chút kích động cũng có chút sợ.
Cô đoán anh mà không đẩy ra, chắc chắn mình liền thuận thế...
Ngẫm lại đều cảm thấy, xấu... xấu hổ quá!
Đàn ông và phụ nữ, cởi sạch thì có thể làm gì?
Đây là một vấn đề đáng để suy nghĩ sâu xa!
Cô cũng hơi xấu hổ, mặt cô đỏ bừng.
Cơn buồn ngủ đã mất sạch, trong trời tối như mực, tròng mắt chuyển quanh.
Trái tim cô đập thình thịch, có thể tinh tường nghe thấy tiếng hít thở thô suyễn của hai người trong không khí.
Suýt thì lau súng cướp cò rồi!
“Cái đó...”
Hứa Minh Tâm phá tan bầu không khí im lặng.
“Không phải là tôi câu dẫn anh đâu, tôi chỉ muốn để anh rõ một số thứ. Trước kia tôi bị Trình Hoa giày vò, suýt thì chết, đó lúc khi tôi tỉnh lại, tại sao anh không nói cho tôi biết, anh muốn từ bỏ?”
“Tôi sẽ không để những chuyện như thế xảy ra thêm một lần nữa.”
“Vậy bây giờ anh không thể bảo đảm được à?”
“Ừ, kẻ địch lần này rất mạnh, đến cả tôi cũng không hoàn toàn nắm chắc.” “Thực ra cùng lắm thì chết thôi, mặc dù tôi rất sợ chết, tục ngữ nói chết tử tế không bằng sống tiếp, đúng không nào. Người sợ chết như tôi, tại sao lại xảy ra cái chuyện của Trình Hoa nhỉ, lại còn bằng lòng theo anh nữa cơ chứ? Bởi vì tôi thích anh, tôi không muốn chia xa với anh. Tôi biết anh có nguy hiểm, tôi cũng có thể vô tội
gặp tai ương, nhưng vậy thì sao chứ?”
“Tôi biết, bất kể có xảy ra chuyện gì, cậu ba Cố của tôi nhất định sẽ tới cứu tôi. Giống như Tề thiên đại thánh chung quy sẽ chạy tới cứu Tử Hà tiên tử thôi, mặc dù...” Mặc dù cuối cùng không cứu được, nhưng Tử Hà tiên tử rất vui, khi mình thân mang mũ phượng khăn quàng, gặp được ý trung nhân của mình. “Tôi biết anh sẽ tới cứu tôi, cho dù là tới muộn, tôi cũng sẽ không trách anh. Bởi vì tôi biết, chắc chắn anh sẽ không bỏ cuộc, nhất định anh sẽ dốc toàn lực.”