Bạch Tử Hân vốn dĩ muốn định cư ở nước ngoài, đợi sự nghiệp ổn định rồi trở về bày tỏ tình cảm với Cố Đình Bắc. Không ngờ một tháng trước lại nhận được tin anh đã cưới vợ, làm cô ta không thể không gấp gáp trở về.
Cô ta muốn nhìn xem, cô gái kia là ai mà dám cướp Cố Đình Bắc của cô ta.
Lúc nhìn thấy Diệp Tuệ, cô ta không khỏi thất vọng.
Còn tưởng là đại tiểu thư của một gia tộc lớn nào đó, hoá ra cũng chỉ là một đứa con nuôi của một gia tộc bình thường, có chút nhan sắc.
Trên người cũng không mặc đồ hiệu. Chỉ là một chiếc áo phông và quần âu đơn giản.
Người như vậy mà cũng xứng với Cố Đình Bắc sao? Mắt nhìn người của anh kém như vậy ư?
Bạch Tử Hân trong lòng cười lạnh, còn lo sẽ tốn nhiều công sức mới cướp được Cố Đình Bắc về, nhưng nhìn tình hình bây giờ, chỉ cần giở chút thủ đoạn thì Cố Đình Bắc sẽ chủ động ly hôn với Diệp Tuệ thôi.
Mặc dù trong lòng rất khinh thường nhưng trên mặt cô ta vẫn điềm nhiên như không có việc gì, vẫn giữ nguyên bộ dáng cao cao tại thượng đó, chỉ gật đầu nhẹ với Diệp Tuệ một cái, không thèm mở miệng chào hỏi.
Trong mắt Cố Đình Bắc, điều này hoàn toàn bình thường, Bạch Tử Hân xuất sắc như vậy, không cần phải mở miệng chào hỏi với một đứa con gái nuôi bị bán vào Cố gia như cô.
Diệp Tuệ dưới ánh mắt thăm dò của Bạch Tử Hân, mặt không cảm xúc bước vào nhà.
Cô không thích Diệp gia, cũng không thích Cố gia, càng không thích Cố Đình Bắc.
...
Buổi tối.
Diệp Tuệ đang nằm trong phòng ngủ riêng của cô, đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa.
Cô cứ nghĩ là người giúp việc nên không do dự bước xuống giường mở cửa.
Ngoài ý muốn, đối diện với cô không phải là người giúp việc mà là Bạch Tử Hân.
Bạch Tử Hân quan sát cô từ trên xuống dưới như đang định giá một món hàng, ánh mắt khinh thường này của cô ta làm Diệp Tuệ cảm thấy hơi khó chịu, nhưng cô không nói gì.
Cô tự nhủ, Diệp Tuệ, mày phải nhịn thêm một chút nữa, đợi đến lúc mày đủ bản lĩnh thì có thể hiên ngang rời khỏi nơi ngột ngạt này.
Bạch Tử Hân nhìn ra được sự kiên định trong mắt cô, cho rằng cô đang quyết tâm níu kéo Cố Đình Bắc đến cùng, ánh mắt nhìn cô lại thêm mấy phần khinh bỉ.
Bạch Tử Hân bước vào phòng cô, tiện tay khoá trái cửa lại. Cô ta đi đến trước giường, tự nhiên như người trong nhà mà ngồi xuống.
Hoàn toàn không ý thức được, bản thân chỉ là khách.
Cô ta vắt chéo chân, bày ra tư thái của chủ nhà, cằm hếch lên, ngạo mạn tuyên bố với cô:
“Diệp Tuệ, Cố Đình Bắc sớm muộn gì cũng là của tôi.”
Diệp Tuệ không có tâm tình để đấu võ mồm cùng cô ta. Cô không yêu Cố Đình Bắc, không muốn rước rắc rối vào người, chờ cô ta nói xong, cô chỉ tay về phía cửa, nói:
“Tôi biết, cô có thể ra khỏi phòng tôi được rồi, tôi rất buồn ngủ.”
Bạch Tử Hân rất tức giận, chỉ là một đứa con gái nuôi bị bán đi cũng dám xem thường cô ta như thế, cô ta không khống chế được lửa giận, mở miệng châm biếm cô:
“Cô chẳng phải là vợ chính thức của anh ấy sao? Sao lại ngủ ở phòng riêng thế này? Đừng nói với tôi... từ lúc cưới nhau đến giờ, anh ấy chưa từng chạm vào cô chứ?”
Diệp Tuệ nghe cô ta nói xong, trong lòng cảm thấy buồn cười vô cùng, hắn không chạm vào cô thì càng tốt, cô vui còn không hết, tại sao phải buồn?
Lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, là Cố Đình Bắc, anh vừa gõ cửa vừa gấp gáp hỏi cô:
“Tiểu Tuệ, em có thấy Tử Hân ở đâu không?”
Diệp Tuệ còn chưa kịp lên tiếng, Bạch Tử Hân đã tự tát vào mặt mình, sau đó ngã bệch xuống đất.
Cố Đình Bắc đứng ở ngoài cửa, nghe tiếng “chát” vang dội, vội vàng đạp tung cửa đi vào, đập vào mắt anh là hình ảnh Diệp Tuệ đang đứng, Bạch Tử Hân ngồi ở dưới sàn nhà, một tay ôm má, tay còn lại lau lau khoé mắt:
“Đình Bắc ca ca, em không sao, cô ấy chỉ là hơi bực bội nên trút giận lên đầu em thôi, em không để ý đâu.” Cô ta nhẹ giọng nói, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt đỏ ửng.