Diệp Tuệ cô cả đời này ghét nhất là những người trọng nam khinh nữ.
Cô nhìn đồng hồ, chỉ còn hơn một tiếng nữa là vào thi.
Từ biệt thự Cố gia đến nơi đó, đi taxi cũng mất 20 phút.
Cô không thể giằng co với anh nữa, nếu không sẽ bỏ lỡ tương lai tươi đẹp phía trước.
Bây giờ cô cần phải dỗ anh, cố gắng cầu xin anh cho cô đi thi đại học.
Dùng mỹ nhân kế là biện pháp tốt nhất.
Nghĩ như vậy, cô âm thầm hít sâu một hơi, khuôn mặt hơi ấm ức, đôi mắt ươn ướt, cánh môi khẽ mấp máy, giọng nói ngọt ngào trong veo nói với anh:
“Chồng, em chỉ là không muốn anh bị người ta nói rằng anh cưới một người vợ vô học mà thôi. Em luôn mong muốn có thể đường đường chính chính mà sánh vai với anh trong các bữa tiệc, làm anh nở mày nở mặt. Anh cố gắng một thời gian, được không? Em học xong 4 năm đại học, rồi sẽ trở về làm một người vợ khiến anh cảm thấy hãnh diện, được không anh?”
Cố Đình Bắc nghe cô nói vậy, nửa tin nửa ngờ. Mặc dù trong lòng anh hơi khinh thường, người có xuất thân thấp hèn như Diệp Tuệ thì làm sao có thể khiến anh nở mày nở mặt đây? Nhưng nghe những lời này của cô, trong lòng anh không nhịn được cảm thấy có chút thoả mãn.
Cuối cùng anh cũng không ngăn cô nữa, để cô rời đi.
Diệp Tuệ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cô bước ra đường lớn, vẫy vẫy chiếc taxi gần đó rồi đi đến trường đại học.
Cánh cổng trường cao lớn hiện ra trước mắt cô. Đây là nơi cô luôn mong ước được bước vào, cuối cùng thì ước mơ cũng trở thành sự thật.
Lúc này, hai người đàn ông đột nhiên đi đến trước mặt cô.
Là Cố Trì và A Đông.
Cố Trì đứng trước mặt cô, trên môi vẫn luôn treo nụ cười. Hắn rất cao, cô phải ngước đầu mới có thể mặt đối mặt với hắn.
Bàn về nhan sắc, khuôn mặt của hắn đẹp không kém gì Cố Đình Bắc, thậm chí mỗi lúc hắn cười lại càng hút người hơn cái khuôn mặt lạnh tanh của Cố Đình Bắc.
Hắn cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt cô, nói:
“Diệp Tuệ, tôi và A Đông đến đây để tiễn em. Chúc em thi tốt, đừng làm tôi thất vọng đấy!”
Diệp Tuệ nghe hắn nói, hơi sửng sốt, một dòng nước nóng ấm trào ra từ đôi mắt cô.
Cô lại khóc nữa rồi. Lần trước khóc vì ấm ức, lần này khóc lại là vì hạnh phúc.
Có nằm mơ cô cũng không nghĩ đến, người đến đây tiễn cô, thế nhưng không phải chồng cô mà là Cố Trì.
Cố Trì đưa tay, lau đi những giọt nước mắt trên má cô.
Khoảnh khắc đó cô quyết định, nhất định phải cố gắng học thật giỏi để sau này xin vào công ty của Cố Trì làm việc.
...
Thời gian thi đã bắt đầu
Diệp Tuệ làm bài khá tốt, có lẽ kết quả sẽ như cô mong đợi.
Ngày hôm sau cô lại thi thêm một môn nữa, sau đó cô trở về Cố gia.
Vừa bước vào cánh cửa lớn, đập vào mắt cô là cảnh tượng Cố Đình Bắc đang xoa chân cho một cô gái, biểu cảm trên mặt dịu dàng đến khó tin.
Cô gái kia đỏ mặt ngại ngùng, cô ta liếc ra cửa, rõ ràng đã thấy Diệp Tuệ nhưng vẫn không lên tiếng, vẫn để cô chứng kiến cảnh tượng cay mắt đó.
Sau khi xoa chân cho cô ta, Cố Đình Bắc lại cầm chén cháo ở trên bàn, đút cho cô ta ăn.
Diệp Tuệ đứng ở cửa, cô có cảm giác mình là người ngoài cuộc.
Cô đứng đó rất lâu, rất lâu, cuối cùng Cố Đình Bắc cũng phát hiện ở cửa còn có một người.
Là vợ anh.
Nhìn thấy cô, anh lại thấy khó chịu. Tử Hân vừa về nước, còn đang mệt mỏi vì ngồi máy bay một thời gian dài, cô lại ung dung thong thả mà đi làm cái việc vô ích là thi đại học kia.
Thật sự là một người phụ nữ không biết điều.
Anh dẫn cô gái kia đến cửa, đứng trước mặt cô, anh nói:
“Đây là Bạch Tử Hân, bạn thân hồi nhỏ của anh, cô ấy vừa đi du học về nước, là một cô gái rất xuất sắc. Cô ấy sẽ ở nhờ nhà chúng ta một thời gian.”
Diệp Tuệ nhếch môi cười trào phúng, rõ ràng anh nói với cô là một tuần sau Bạch Tử Hân mới đến, không ngờ chỉ mới hai ngày trôi qua mà cô ta đã xuất hiện, đứng trước mặt cô.