Lúc đi được nửa đường, Diệp Tuệ thể lực yếu nên hơi mỏi chân, bước đi cũng dần chậm lại, Cố Trì thấy cô như vậy, dứt khoát ngồi xổm xuống, ngỏ ý muốn cõng cô:
“Tuệ Tuệ, trèo lên lưng anh đi!”
Diệp Tuệ quả thật rất mệt, cô trực tiếp trèo lên lưng anh, để anh cõng mình.
Diệp Tú Nhi đi ở bên cạnh, thấy cảnh tượng này, không hiểu sao có chút ngứa mắt, liền chen vào một câu:
“Tiểu Tuệ, em có tay có chân, vẫn nên tự mình đi thì hơn, không nên dựa dẫm vào anh Cố Trì như vậy, anh ấy sẽ kiệt sức mất.”
Giọng nói tràn ngập sự đau lòng, Diệp Tuệ nghe thấy, không nhịn được nổi da gà một phen, cô âm dương quái khí trả lời:
“Làm sao? Tôi dựa dẫm vào bạn trai tôi, làm cô không vui à? Không vui cũng phải cố mà nhịn, ai bảo cô không có một người bạn trai vừa tốt bụng lại tuấn tú như Cố Trì nhà tôi cơ chứ!”
Diệp Tú Nhi nghe cô nói xong, đôi mắt đỏ lên, rưng rưng nước, trông đáng thương vô cùng, cô ta mở miệng, ấm ức nói:
“Tiểu Tuệ, sao em lại trở nên chua ngoa như thế này? Chị chỉ lo lắng anh ấy sẽ mệt, cũng không có ý gì khác, sao em lại cảnh giác chị như thế?”
Diệp Tuệ mệt mỏi, cô chỉ muốn nằm trên lưng anh ngủ một giấc, không muốn tiếp tục tranh luận với cô ta, uể oải đáp một câu:
“Nhọc lòng chị phải lo lắng cho anh ấy rồi, yên tâm, thể lực của anh ấy rất tốt, đêm nào cũng hành hạ tôi đến chết đi sống lại đây này.”
Diệp Tú Nhi và đám người đi cùng nghe xong, mặt đen như đít nồi, ngay cả Cố Trì cũng không nhịn được giật giật khoé miệng.
Tuệ Tuệ của anh đúng là ngày càng đáng yêu!
Sau trò hề của Diệp Tú Nhi, đoàn người tiếp tục đi, Diệp Tuệ nằm trên tấm lưng rộng lớn vững chải của người đàn ông, ngủ ngon lành, hơi thở ổn định thỉnh thoảng phả vào gáy anh, làm anh có chút mất tự nhiên.
Đúng là tiểu yêu tinh không có lương tâm!
Vất vả một lúc lâu, cuối cùng cũng đến đỉnh núi, cả đám người ngồi xuống thở dốc, lấy đồ ra ăn để bổ sung thể lực, Diệp Tuệ lúc này vẫn còn đang nằm trên lưng Cố Trì, đôi mắt nhắm chặt, hơi thở đều đặn, ngủ say như chết.
Cố Trì không nỡ đánh thức cô dậy, anh nhẹ nhàng đặt cô xuống ở bên cạnh, khẽ hôn lên trán cô trước mặt mọi người, sau đó ăn phần của mình.
Cố Đình Bắc nhìn thấy cảnh này, không hiểu sao trong lòng hắn thấy hơi khó chịu.
Diệp Tuệ vốn nên là của hắn mới đúng!
Nhìn người vợ cũ mà mình từng ghét bỏ được Cố Trì cưng chiều như thế, Cố Đình Bắc hận đến nghiến răng.
Nhưng dù có hận đến mấy hắn cũng đành bất lực, giờ đây, quyền lực cùng tài sản trong tay hắn không còn nhiều nữa, vị trí người thừa kế Cố gia đã lung lay, nếu không cẩn thận, vị trí này liền rơi vào người Cố Trì.
Đến lúc đó, Cố Trì sẽ không chừa cho hắn một con đường sống nào cả!
Vậy nên, dù muốn giành lại Diệp Tuệ, hắn cũng không có cách nào.
Nửa đêm.
Khi tất cả mọi người đều ngủ, Diệp Tuệ từ trong lều trại chui ra ngoài, thưởng thức ánh trăng nhìn từ đỉnh núi cao ngất ngưỡng.
Vẻ đẹp của thiên nhiên đúng là kỳ diệu, trước ánh trăng dịu nhẹ lại có chút mờ ảo, cùng không gian yên tĩnh mát mẻ ở xung quanh, những mệt mỏi trong đầu cô đều được xua tan
Đêm khuya thanh tịnh, ánh trăng sáng ngời, là thời điểm khiến lòng người bình an nhất.
Diệp Tuệ nằm trên bãi cỏ, hai tay gối ở sau đầu, hồi tưởng lại những biến động lớn trong cuộc đời mình.