Vợ Nhỏ Ngọt Ngào, Tổng Tài Sủng Lật Trời

Chương 50: Chương 50: Leo núi (1)




Từ ngày kí hợp đồng với Diệp Tú Nhi, Diệp Tuệ ra sức nâng đỡ cô ta.

Dưới sự hỗ trợ không ngừng của cô, Diệp Tú Nhi chẳng mấy chốc đã trở nên nổi tiếng. tài khoản mạng xã hội cũng xấp xỉ một triệu người theo dõi.

Fan của cô ta cũng càng ngày càng tăng, tiền kiếm được ngày càng nhiều, đại gia muốn bao nuôi cô ta đếm không xuể.

Nhưng Diệp Tú Nhi không định sẽ chấp nhận những người kia, dù sao thì mục tiêu của cô ta là Cố Trì.

Thật vất vả mới thăm dò được lịch trình của Cố Trì, Diệp Tú Nhi quyết định, hôm nay sẽ ra tay.

Theo như tin tức cô ta nghe ngóng được, ngày mai Cố Trì sẽ dẫn theo Diệp Tuệ, cùng Tống Vũ và hơn 20 người bạn nam nữ khác nhau đi leo núi.

Vừa vặn, cô ta có quen một người ở trong đám người đó, chỉ cần xin đi theo là được.

Kế hoạch của cô ta là, nhân lúc không ai để ý, đẩy Diệp Tuệ xuống vực, sau đó đứng trước mặt Cố Trì, khóc thương tâm, lúc Cố Trì đang đau lòng vì mất bạn gái, cô ta sẽ ở bên an ủi anh.

Không tin rằng anh sẽ không động lòng.

Tự tin là thế, nhưng Diệp Tú Nhi đâu có biết rằng, sau khi từ trên núi trở về, cô ta gần như mất nửa cái mạng, khuôn mặt xinh đẹp cũng bị huỷ dung, mang đầy vết sẹo, trở nên xấu xí.

...

Sáng hôm sau

Diệp Tuệ mặc một bộ đồ thoải mái, cùng Cố Trì và Tống Vũ đến nơi tập trung, cùng chờ tất cả mọi người đến leo núi.

Lúc mọi người đã đến đông đủ, Diệp Tuệ mơ hồ cảm nhận được có vài đôi mắt bất thiện đang nhìn chằm chằm mình.

Cô quay đầu nhìn thử, không ngờ lại thấy được trong đám người này có Diệp Tú Nhi, Bạch Tử Hân và cả Cố Đình Bắc.

Cô ngơ ngác một lúc lâu.

Sao lại hội tụ đông đủ thế kia?

Đúng lúc này, một cô gái trẻ đứng ra giải thích:

“Là thế này, Diệp Tuệ, tôi cảm thấy cô và ba người bọn họ không thể xích mích mãi như vậy được, dù sao thì Diệp Tú Nhi cũng là chị họ của cô, Cố Đình Bắc là chồng cũ của cô, mối quan hệ giữa các người không nên căng thẳng như thế, vẫn nên làm lành thì hơn.”

“Cô nhìn xem, tôi và Cố Trì hồi đó là bạn cùng lớp, là hai người học giỏi nhất nhì trong trường, luôn luôn không vừa mắt nhau, lúc nào cũng như nước với lửa, bây giờ chẳng phải là trở thành bạn tốt của nhau rồi ư?”

Bạn tốt.... Diệp Tuệ vô thức ngẩng đầu nhìn Cố Trì, như muốn có được một đáp án từ anh.

Cô có thể cảm nhận được ác ý đến từ cô gái này, nếu cô ta thật sự là bạn của Cố Trì, vậy thì cuộc sống sau này của cô chắc chắn không được yên ổn.

Cố Trì thấy Diệp Tuệ nhìn anh như vậy, anh gấp gáp, sợ cô hiểu nhầm, liền không do dự mà phủ nhận:

“Theo như cô ta nói, anh và cô ta cùng lắm chỉ tính là bạn cùng lớp, đến tên của cô ta anh còn không nhớ nổi. Bạn tốt của anh sẽ không bao giờ là một kẻ ngu xuẩn như cô ta.”

Diệp Tuệ nghe được câu trả lời, lập tức yên tâm.

Cô gái kia thấy Cố Trì không hề nể mặt, thẳng thắng phủ nhận trực tiếp, còn thuận tiện sỉ nhục cô ta, làm cô ta mất mặt như vậy, trong lòng buồn bực, nhưng ngoài miệng vẫn ấm ức nói:

“A Trì, sao cậu lại nhẫn tâm không nhớ tôi? Tôi là Hàn Mỹ Linh, là người suýt nữa vượt thành tích của cậu hồi cấp 3 nè.”

Cố Trì thấy cô ta bám dai như vậy, hơi mất kiên nhẫn, anh thu hồi nụ cười trên môi, nhìn cô ta như nhìn một kẻ thiểu năng, lạnh lùng trả lời:

“Không nhớ, không quen, không biết!”

Hàn Mỹ Linh thấy anh phũ phàng như vậy, trong lòng giận đến điên lên, dứt khoát câm miệng, không tiếp tục nhảy nhót trước mặt hai người nữa.

Sau một hồi cãi nhau, rốt cuộc đoàn người cũng bắt đầu leo núi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.