Vờ Như Không Biết Sẽ Không Bị Ăn Thịt

Chương 14: Chương 14: Chúa tể đọc hiểu




“Đàm Việt! Xong bài đọc hiểu chưa? Lớp trưởng môn văn đã bắt đầu đi thu rồi.” Bạn học ngồi cùng bàn với Đàm Việt cuống quýt --

“Nhân loại thật là bệnh hoạn! Có chuyện gì không thể nói bằng lời mà phải viết cả tràng văn thế này!”

“Viết văn thì cũng được đi, đằng này còn phải đoán xem ông ta nghĩ gì, tưởng bọn mình là Yêu Vương chắc? Ngày nào cũng phải đoán mấy ông già đó nghĩ gì, còn phải đoán ẩn ý sâu xa?!”

“Nói bằng miệng thôi được không?”

Lớp trưởng ngữ văn sắp tới, bạn cùng bàn gấp đến vò đầu gãi tai. Mà vở Đàm Việt thì vẫn trống không, cậu không còn chép bài như trước kia.

Hôm nay lại là một ngày đầu tuần giống như mọi khi, tất cả học sinh đang làm bài tập, trừ Đàm Việt.

Hoàn thành xong tiết thứ hai, cô Nguyên dặn dò một câu--

Lớp trưởng môn văn thu bài tập đọc hiểu cô giao cuối tuần trước lên nhé.

Nói xong, cô Nguyên rời đi, không một động tác dư thừa.

Tựa như lúc cậu biến thành sói trắng, dọa người chạy mất, còn hại cô dị ứng ngã sõng soài, tựa như đó chỉ là ảo giác, chưa từng xảy ra.

Tựa như ban nãy cậu cố ý để lộ tai sói, cô trùm mũ che chắn cho cậu, cũng chỉ là ảo giác mà thôi.

Rõ ràng đâu phải thế. ngôn tình sủng

Vậy tại sao cô không gọi cậu ra nói chuyện?

Cô giáo nhân loại ngày thường rất phiền toái, chút chuyện vụn vặt cũng phải gọi ra trò chuyện.

Cậu đánh nhau với Đồ Tứ.

Cậu viết bài đọc hiểu loạn xạ.

Các bạn học khác ngủ trong lớp, không nộp bài, hay ít chuyện vặt vãnh khác, cô cũng muốn nói chuyện cùng bọn họ.

Nhưng hiện tại, cô biết cậu là sói! Chuyện đấy lớn nhường nào!

Vậy sao cô chẳng tìm cậu nói chuyện?

Lúc trước, cậu gây gổ đánh nhau, cô bắt cậu viết kiểm điểm, còn phải thề thốt. Nhưng sao bây giờ cô không bắt cậu làm thế, không bắt cậu thề sẽ không ăn thịt người khác?

Đàm Việt càng nghĩ càng thấy giận, trong lòng không thoải mái.

Buổi chiều, thời điểm tan học, Đàm Việt nhìn thấy cô Nguyên đang đi dạo trên sân thể dục, thỉnh thoảng cau mày.

Cậu đứng nhìn một lúc nhưng vẫn không hiểu cô đang làm gì.

Rồi cậu đột nhiên có một suy nghĩ táo bạo, chỉ như vậy mới có thể giải thích được hành vi hiện tại của cô giáo.

“Cô Nguyên, gần đây cô có thấy mình là lạ không? Giống như bị mất một đoạn ký ức?”

Nguyên Ngải ngẩng đầu lên, nhìn thấy vẻ khó xử trên khuôn mặt cậu thiếu niên.

“Sao em lại nói vậy?” Nguyên Ngải nhìn xung quanh, bởi vì sân thể dục đầy bụi bặm, cũng chẳng mấy ai tới đây.

Đàm Việt im lặng không nói gì, dù EQ không cao, cậu cũng biết đây chẳng phải chuyện có thể nói thẳng, rằng có phải cô bị cậu dọa cho choáng váng đầu óc?

“Em muốn hỏi cô về chuyện em là sói à?” Nguyên Ngải nói.

Đàm Việt giật bắn mình như bị ai giẫm đuôi, ánh mắt trở nên cảnh giác mà nhìn Nguyên Ngải: “Cô Nguyên... Không có chứng cứ, cô đừng nói bậy!”

“Không phải buổi sáng em còn để lộ tai sói đó hay sao?” Nguyên Ngải không cho là vậy.

Lúc này Đàm Việt mới nhận ra hành vi ban sáng của mình ngu xuẩn thế nào, nhưng chủ yếu là vì cậu giận cô giáo quá.

Nghĩ đến đó, Đàm Việt lại nhớ đến chuyện cô hoảng sợ bỏ chạy tối hôm kia.

“Cô không được nói chuyện này với những người khác!”

Cậu thiếu niên thấp giọng uy hiếp.

Trường học không có cây xanh, chỉ có gió, và bụi, hắt qua cả khuôn mặt cậu trai trẻ khi nói chuyện.

Khí thế lập tức bị giảm một nửa.

Nguyên Ngải nhìn học trò của mình, chậm rãi nói: “Cô còn chưa nói gì hết, em đã cho rằng cô muốn nói với những người khác?”

“Cô không phải giáo viên của tôi, cô là người trong ngoài bất nhất.” Thiếu niên càng nghĩ càng thấy giận: “Rõ ràng cô đã nói thích sói, vậy mà...”

“Cô còn nói sói lợi hại nhất. Tôi tưởng cô thật lòng thích sói, nào ngờ cô là người như vậy!”

Nhìn cậu nhóc nổi giận trước mặt, Nguyên Ngải bình tĩnh bổ sung: “Nếu lúc đó cô chạy chậm một chút, ngày hôm nay cô còn có thể đứng ở đây sao?”

Đàm Việt nhớ lại dáng vẻ dị ứng của cô giáo, hình như cô hé miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại chẳng thốt một lời.

Cậu bất giác nhận ra, tuy rằng cô giáo bỏ chạy, nhưng không la lên, cũng không kêu cứu, giống như sợ dị ứng chứ không phải sợ cậu.

Nhưng lòng tự trọng không cho phép cậu nhận sai, chỉ có thể khô khan nói: “Bởi vì bị dị ứng nên cô mới chạy sao, không phải vì sợ tôi, cũng không phải để gọi cảnh sát tới bắt tôi?”

“Dĩ nhiên là không rồi.” Nguyên Ngải kiên nhẫn giải thích: “Em đâu có làm gì trái pháp luật, sao cô lại tìm cảnh sát?

Đàm Việt ngẩng đầu nhìn cô giáo nhân loại: “Tôi là sói.” Riêng chuyện này không phải đã đủ để báo án hay sao?

Nguyên Ngải cảm nhận được thằng bé căng thẳng, giọng nói cô càng thêm dịu dàng, an ủi: “Trên thế giới này, có người sinh ra đã thuận tay trái, có người sinh ra với làn da đen, có người có thể biến thành sói. Biết bao người sinh ra muôn hình vạn trạng, chẳng ai giống ai, nhưng tất thảy đều có suy nghĩ, có cảm xúc, có cuộc sống riêng của chính mình.”

“Đừng vì bản thân không giống số đông mà khổ sở.”

“Tôi không khổ sở, tôi hãnh diện vì là sói, tôi rất mạnh.” Đàm Việt ngẩng cao đầu.

Nguyên Ngải vỗ vai cậu trai trẻ: “Em nghĩ được vậy là tốt, cô muốn hỏi một chút, từ câu chuyện này, chúng ta rút ra được bài học gì?”

Đàm Việt ngơ ngác ngỡ ngàng, đây là bản năng của giáo viên ngữ văn sao? Thời điểm này còn bắt cậu làm bài đọc hiểu?

“Lúc biến thành sói, đừng nói mình không phải là Đàm Việt.” Thiếu niên miễn cưỡng trả lời.

Nguyên Ngải bật cười: “Cái đó cũng đúng, quan trọng hơn là đừng suy đoán hành vi của người khác.”

“Nếu cô là em, có người bỏ chạy trước mặt cô, cô sẽ nghĩ, có lẽ người nọ sợ cô. Nhưng đó cũng chỉ là một khả năng, cô sẽ không tin tưởng mù quáng, mà sẽ hỏi người đó, vì sao lại chạy trốn. Bởi vì chân tướng thì luôn phức tạp hơn suy đoán.”

Nguyên Ngải không đổ lỗi cho Đàm Việt, cô chỉ nói: “Nếu em gắn mác xấu xa lên một người, đối xử với người đó như kẻ xấu, vậy thì khi người đó thực sự trở thành kẻ xấu, em không có quyền trách móc.”

Gió cuốn cát bụi bay tán loạn, cuốn theo cả giọng nói dịu dàng khoan dung của Nguyên Ngải.

Lần đầu tiên trong cuộc đời, Đàm Việt cảm thấy mình làm được một bài đọc hiểu.

Cậu nghĩ, cát bụi cay xè trong gió tựa như thế giới hỗn loạn không một ngọn cỏ của cậu. Tiếng gió xào xạc càng khiến tâm tình Đàm Việt phấn khích.

Cậu nghĩ, cô giáo Nguyên nói những lời này cũng không phải để trách cậu hiểu lầm cô, mà dường như có một ý nghĩa ẩn sâu trong đó.

Cô Nguyên hẳn muốn nói với cậu, bởi vì những người khác coi cậu như quái vật đáng sợ, đối xử với cậu như đối xử với một thứ ghê tởm, cho nên không thể buộc cậu phải trở thành con chó trung thành của loài người.

Đàm Việt ngây ngốc tại chỗ, bao nhiêu năm chiến đấu với thế giới khắc nghiệt, lần đầu tiên được xoa dịu, thế nên cậu chẳng biết phải làm gì, chỉ ngẩn ngơ đứng đó.

Bé thú nhỏ lần đầu tiên cảm nhận được sự ấm áp của thế giới, không biết phải phản ứng lại thế nào.

Nguyên Ngải không tiếp tục đề tài này, ánh mắt cô nhìn thoáng qua khu đất trống sau tòa dạy học, cô hỏi: “Lúc em vào đây học, trường đã không trồng cây sao?”

Đàm Việt không rõ vì sao cô giáo lại quan tâm đến chuyện này, cậu lắc đầu, trong lòng bỗng nhiên nổi lên cảm xúc vui vẻ, nhanh chóng đáp lời: “Cây không sống nổi trong trường chúng ta.”

Nhưng vui vẻ chưa được hai giây, Đàm Việt sực nhớ tới một chuyện lớn: “Phải rồi, cô đừng nói cho bất cứ ai về chuyện này.”

“Yên tâm, đây là chuyện riêng tư của em, cô sẽ không nói với ai đâu.” Nguyên Ngải đáp.

Đàm Việt cắn chặt răng, chợt cảm thấy cô giáo ngữ văn sao bây giờ đột nhiên lại kém đọc hiểu thế này, không nghe ra được ẩn ý của cậu.

Đàm Việt cũng không thể nói quá cụ thể, thế nên cậu lại nhỏ giọng: “Em nói cô đừng tiết lộ chuyện này với bất kỳ người nào trong trường hết, nói ra cô sẽ gặp nguy hiểm.”

Nguyên Ngải cũng không ngốc, cô có thể chấp nhận chuyện Đàm Việt là sói, nhưng còn những học sinh, những giáo viên khác, cả cha mẹ học sinh nữa, bọn họ có thể chấp nhận sao? Thậm chí là cả những người bên ngoài.

Nguyên Ngải nghĩ thầm, thằng nhóc ẩm ương này xem ra vẫn còn thông minh.

Cô đảm bảo: “Em yên tâm, cô không nói với ai về chuyện này đâu.”

Nguyên Ngải cũng không cần nhúng tay quá nhiều, không cần dặn dò mấy chuyện linh tinh như đừng làm người khác bị thương. Nói vậy tức cô đang giả định cậu nhóc đã từng tổn thương người khác trong quá khứ, như thế sẽ xúc phạm cậu.

Huống hồ, Đàm Việt cũng không phải bây giờ mới biến thành sói, thằng bé vẫn luôn là sói, và luôn biết giữ chừng mực.

Nguyên Ngải có thể cảm giác được, việc cô bỏ chạy tối hôm đó khiến bé sói ngông nghênh này nổi giận, nhưng rốt cuộc thằng bé cũng không tổn thương cô.

“Được rồi, về làm bài tập đi! Tiết sau mà còn giữ thái độ lơ là như vậy cô sẽ bắt em chép phạt hai lần đấy!”

Nguyên Ngải ngẩng đầu lên liền thấy được thầy Phó đang đi tới chỗ bọn họ.

Phó Trăn dường như cũng đang nhìn cô.

Bởi vì cách một đoạn xa, Nguyên Ngải xác định anh không thể nào nghe được nội dung cuộc hội thoại của bọn họ, thế nên cô vỗ vai cậu học trò đang run rẩy--

“Về phòng học đi, lớp trưởng môn văn nói em chưa nộp bài tập đọc hiểu, về làm bổ sung rồi sáng mai nộp cho cô.”

Đàm Việt cũng nhìn thấy thầy Phó đang đi tới, cậu rùng mình, mở to hai mắt, muốn ra hiệu cho cô giáo Nguyên.

“Đàm Việt, chủ nhiệm giáo dục có chuyện muốn tìm em.” Giọng nói của thầy Phó truyền đến.

Đàm Việt đứng tại chỗ, thân thể hơi co rút, chỉ cảm thấy ánh mắt thầy Phó nhìn cô Nguyên như đang xem xét nên xuống tay từ chỗ nào.

Cô Nguyên đã phát hiện ra bí mật, thầy Phó khẳng định muốn ăn thịt cô giáo!

Nguyên Ngải không biết suy nghĩ trong lòng cậu thiếu niên, cô nói: “Đi đến chỗ của chủ nhiệm giáo dục đi, nhớ phải hoàn thành bài về nhà đó.”

Đàm Việt lưu luyến rời đi từng bước, trong sân thể dục chỉ còn lại Nguyên Ngải và Phó Trăn.

Phó Trăn bước tới trước mặt Nguyên Ngải.

“Thầy Phó có chuyện gì sao?”Nguyên Ngải cảm thấy hơi lạ, chẳng lẽ anh đã biết chuyện của Đàm Việt.

Nhưng nhìn cũng không giống.

“Tối thứ sáu, Đàm Việt làm trái với nội quy trường, nửa đêm trèo tường trốn khỏi ký túc xá ra ngoài, tôi muốn hỏi ý kiến của cô một chút.”

Nguyên Ngải ngẫm nghĩ vài giây rồi nói: “Trèo tường trái với nội quy trường học, vậy thì viết bản kiểm điểm, ra thông báo phê bình.”

Đột nhiên, trước mặt Nguyên Ngải lại xuất hiện một bóng người.

Là Đàm Việt vừa mới rời đi mấy giây trước. Cậu nhóc không dám ngẩng đầu, chỉ cúi đầu đứng trước người Nguyên Ngải. Chàng thiếu niên vốn luôn cao ngạo giờ phút này đáng thương tội nghiệp, không dám nhìn thẳng vào thầy Phó.

Đàm Việt lắp bắp: “Thầy Phó, em làm sai vài bài đọc hiểu, có chút chuyện muốn hỏi cô Nguyên.”

Nói xong lời này, Đàm Việt mặc kệ hai thầy cô nghĩ gì, cậu kéo tay Nguyên Ngải chạy như bay.

Để lại một mình Phó Trăn đứng đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.