Hiếm khi Phó Trăn không nhìn thấu được người khác.
Giáo viên nhân loại mới tới này là một ngoại lệ.
Trước khi cô tỉnh lại, Phó Trăn đoán rằng đối phương đã phát hiện Đàm Việt là sói. Cô ngất xỉu ngay cổng trường, mà sau tấm chắn, Đàm Việt đang hóa sói đứng tru tréo.
Nhưng khi giáo viên nhân loại tỉnh dậy, anh liền nghĩ ngược lại.
Nếu đã phát hiện, cô không thể bình tĩnh, không làm chút chuyện dư thừa nào như vậy được.
Hai ngày tiếp theo, cô giáo nhân loại vẫn không có gì khác trước, thậm chí còn đi thư viện đọc sách, đọc xong thì đi ăn lẩu một mình, tóm lại không phải là trạng thái mà con người nên có khi phát hiện ra yêu quái.
Thứ hai, cô vẫn đến trường như bình thường, tự nhiên giảng bài, cũng không làm ra hành động gì với Đàm Việt.
Hết thảy đều đang chứng minh cô chẳng biết gì.
Cho tới giờ tan học.
Giáo viên loài người nhìn đông tây khắp trường, cuối cùng dừng chân ở bãi đất trống sau khu dạy học, tựa hồ đang nghiêm túc quan sát mặt đất khô nứt.
Nơi đó là lãnh thổ của anh, cô không biết, thường xuyên gọi học sinh ra trò chuyện riêng. Cô không giống các giáo viên khác, rất hiếm khi cô gọi đám trẻ đến văn phòng nói chuyện.
Lý do là, trong văn phòng quá nhiều người, gọi học sinh đến nỏi chuyện chỉ khiến bọn nhóc cảm thấy mất mặt thay vì tự kiểm điểm lại hành vi của mình.
Thế nên, mỗi khi gọi học sinh ra nói chuyện riêng, cô đều chọn một góc sân thể dục.
Vì là lãnh thổ của mình.
Phó Trăn đương nhiên nghe được cô nói những gì.
Thời điểm nhân loại nói rằng Đàm Việt là sói, khuôn mặt Phó Trăn mất đi vẻ nhàn nhã mọi khi, biểu cảm trở nên nghiêm trọng.
Giáo viên nhân loại rõ ràng đã biết thân phận của Đàm Việt.
Anh phải xử lý người này theo quy trình, không thể để cô tiếp tục ở lại.
Nhưng mà.
Phó Trăn không ngờ, chú sói con chưa từng dám dương oai trước mặt anh, sau khi bỏ chạy vài phút, lại quay về, run rẩy che chắn nhân loại. Bản năng khiến đôi chân cậu chạy đi, nhưng cuối cùng cậu vẫn trở lại.
Sói con che trước cô giáo loài người, lắp bắp nói dối, ngược lại, vẻ mặt cô giáo không quá hiểu rõ, chỉ mỉm cười.
Nói xong lời nói dối đường đột, sói con không chờ được nữa mà kéo nhân loại mang tên Nguyên Ngải bỏ chạy.
Nguyên Ngải, cái tên này thật ít nét, Phó Trăn nghĩ đến tên của mình.
Trở lại khu dạy học, Nguyên Ngải phát hiện đầu tóc Đàm Việt ướt đẫm mồ hôi.
Thiếu niên lau mồ hôi, tựa hồ thở hắt một hơi.
“Sao em sợ thầy Phó quá vậy?” Nguyên Ngải có chút bất ngờ, theo như cô quan sát, gần như tất cả học sinh trong trường nhìn thấy Phó Trăn đều sẽ run bần bật.
Trên thực tế, thầy Phó chưa bao giờ dùng hình phạt về thể xác với bọn nhỏ, cũng chưa từng mắng nhiếc.
Chẳng lẽ có nguyên nhân sâu xa nào đó?
Nhìn cô giáo loài người hoàn toàn không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, Đàm Việt nói: “Cô Nguyên, cô đến trường khác dạy học đi, đừng ở lại đây nữa.”
Cậu khẳng định, thầy Phó đã nghe được đoạn hội thoại ban nãy của bọn họ. Cô giáo nhân loại xem như xong đời.
Trước khi cô giáo tới trường này, Đàm Việt từng bị cảnh cáo rằng đừng để giáo viên nhân loại phát hiện ra thân phận thật sự. Nếu phát hiện, cậu sẽ bị hủy bỏ tư cách thi đại học.
Lúc đó, có một bạn học hỏi rằng giáo viên nhân loại sẽ bị gì nếu phát hiện ra?
Chủ nhiệm Khổng đáp, dĩ nhiên là bị ăn thịt.
Khi ấy Đàm Việt còn thấy vui sướng khi người gặp họa, cậu bàn bạc với đồng bạn, nếu giáo viên mới tới không có mắt, bọn họ sẽ cố ý biến hình để cô phát hiện. Cùng lắm thì không thi đại học nữa, dù sao nhân loại kia cũng thê thảm hơn.
Cậu còn buông lời hùng hồn: “Phải để nhân loại mới tới biết chúng ta lợi hại cỡ nào!”
Mà hiện tại--
“Em sai rồi...”
Trong văn phòng chủ nhiệm giáo dục, bé sói con cúi đầu nhận sai, giọng nói toát đầy vẻ ngây ngô khẩn cầu: “Cô Nguyên chỉ mới phát hiện ra mình em thôi, cô giáo đã hứa sẽ không nói cho ai khác.”
Vốn dĩ Đàm Việt muốn cô Nguyên đừng tới dạy nữa, nhưng cô giáo không hiểu ra ẩn ý của cậu, cũng không chịu nghe theo, cậu đành phải tới văn phòng chủ nhiệm giáo dục.
Phó Trăn ngồi sau bàn làm việc, trên mặt không có cảm xúc gì, cũng không nói lời nào.
Chủ nhiệm Khổng bên cạnh nhướng mày: “Bản tính của nhân loại không bao gồm giữ lời. Bọn họ cũng chỉ hứa hẹn qua loa, nếu không đã không có câu lời hứa đáng giá ngàn vàng. Bởi vì lời hứa rất khó giữ, cho nên mới đắt giá như châu báu.”
“Cô Nguyên có thể giữ lời, chắc là... vậy?” Sói con cũng không quá chắc chắn.
Chủ nhiệm Khổng nhắc nhở: “Không phải em ghét nhân loại xảo trá nhất hay sao? Bây giờ lại thích rồi?”
Đàm Việt lập tức xù lông, ngữ khí gấp gáp: “Không có! Em ghét nhân loại nhất! Chỉ là một nhân loại bé nhỏ yếu ớt, còn bày đặt tỏ vẻ không sợ hãi gì, còn bắt em làm bài đọc hiểu!”
Đàm Việt phẫn nộ đi đi lại lại trong văn phòng, vừa đi vừa nói: “Cái cô Nguyên nhân loại này, em cắn một phát là chết. Nhưng tại em là kẻ mạnh, nên em mới lựa chọn không làm vậy!”
“Sao thầy thấy giống như em đang bảo vệ nhân loại kia vậy?” Chủ nhiệm Khổng thêm dầu vào lửa lần nữa.
“Bảo vệ nhân loại? Em là chó sao? Nói thật em chưa từng ghét nhân loại nào như cô ta, còn để một con thỏ tới đánh em!” Sói trắng xù lông toàn thân.
“Đã vậy còn dị ứng lông sói! Dị ứng lông sói? Vậy chẳng phải cô ta trời sinh không hợp với sói hay sao? Chúng em đã làm gì đâu, chỉ mới mọc lông, cô ta đã bị dị ứng! Rõ ràng là thù từ trong gen!”
“Cô ta còn không để ý chuyện em là sói, thậm chí không trách em rụng lông làm cô ta bị dị ứng! Rốt cuộc, loài sói chúng em là gì trong mắt cô Nguyên? Cũng có phải bạn bè gì đâu, mà cô ta dám đối xử tốt với em như vậy! Đáng giận nhất là cô ta còn cười với em! Hơn nữa còn nói vòng vo để an ủi, ông đây cần an ủi chắc?!”
“Sỉ nhục! Đây là sự sỉ nhục với loài sói!”
“Thôi quên đi, nhân loại này xứng đáng bị ăn thịt!” Đàm Việt nói một tràng chẳng để ý gì tới hai thầy giáo, nói xong thì thở hồng hộc xông ra ngoài.
Chủ nhiệm giáo dục thưởng thức xong màn diễn độc thoại của thiếu niên rồi nhìn sang Phó Trăn.
Phó Trăn đón nhận ánh mắt của chủ nhiệm Khổng, tiện đà nhìn ra ngoài cửa.
Chỉ mười giây sau, cậu thiếu niên mới hùng hổ đi ra lại lăn trở về, lủi thủi dựa vào bàn làm việc, đáng thương cầu xin: “Thầy Phó, thầy Khổng, đừng ăn thịt cô Nguyên mà. Cô Nguyên dạy văn hay lắm, không phải em thích nhân loại đâu, nhưng em thấy cô giáo giảng bài rất được, có lẽ em sẽ thi đậu đại học, ra bên ngoài học...”
Chủ nhiệm Khổng vốn cũng không phải người đáng sợ, đành nắm chặt tay che miệng ho khụ khụ, che giấu ý cười.
Cậu sói chưa thành niên này xưa giờ ngang ngược không nói lý, trước khi được đưa tới trường học, thằng bé gần như không thể giao tiếp cùng người khác, nói một hai câu liền xù lông nổi giận, chứ đừng nói tới chuyện năn nỉ tội nghiệp như thế này.
Lần đầu tiên, cậu nhóc nhìn giống như một động vật còn non nớt.
Nghĩ đến đây, chủ nhiệm Khổng lén nhìn sang người có quyền quyết định vẫn luôn im lặng ở bên cạnh.
Muốn giữ giáo viên nhân loại này lại.
Không dễ.