Ngày sau đó...
Đúng như lời của Lâm Thừa Hạo đã nói, Diễn Thanh đang trên đường đến Lâm Gia, hôm nay Lâm Thừa Hạo không đến công ty, mà đích thân ở nhà đón Diễn Thanh.
Lâm Thừa Hạo còn chu đáo cho người thu dọn phòng, trang trí theo phong cách nước ngoài, nhằm để cô cảm thấy thoải mái khi ở đây.
Còn riêng, Tuyết Mộc Huệ cô cũng chả có hứng thú, hay tức giận gì với việc Diễn Thanh vào sống tại Lâm Gia, giờ chuyện cô quan tâm là, khi nào thì Lâm Thừa Hạo mới ly hôn với cô.
Còn chuyện, anh muốn dẫn bao nhiêu người phụ về nhà cũng được, vì theo như lời anh nói, đây là nhà của anh, anh muốn làm gì thì làm.
Tuyết Mộc Huệ căn bản không có quyền gì, tại Lâm Gia.
“Tuyết Mộc Huệ, cô ngồi thẩn thờ ở đó làm gì, không mau phụ giúp họ một tay. Diễn Thanh sắp về đến rồi!”
Lâm Thừa Hạo đứng ngay cửa lớn, nhìn thấy dáng vẻ vừa ăn táo, vừa suy nghĩ đến đơ người của Tuyết Mộc Huệ, anh nhìn thấy, hơi ngứa mắt, nên đã bảo cô phụ giúp người làm trong nhà.
Tuyết Mộc Huệ như giả điếc, vẫn ngồi đó mà thưởng thức đĩa táo đỏ, cô còn lắc lắc đầu mà cầm tờ báo lên đọc.
Thái độ của Tuyết Mộc Huệ, làm cho ruột gan Lâm Thừa Hạo như bùng cháy, anh đùng đùng tức giận, mà tiến đến chỗ cô. Hung hăng, xé rách tờ báo quăng ra đằng sau lưng.
Lâm Thừa Hạo như một con sói mắt trắng, nhìn Tuyết Mộc Huệ như muốn nuốt cô vào bụng. Anh mạng tay đè cô dưới thân mình, nâng cằm cô lên, bốn mắt nhìn nhau.
Tuyết Mộc Huệ khẽ nuốt một ngụm nước bọt, cô không nghĩ hắn sẽ tức giận đến vậy. Không phải chứ, hắn nhỏ mọn vậy sao? Trong biệt thự này biết bao nhiêu người làm, nếu cô không phụ giúp, không phải là không thể hoàn thành công việc. Anh làm gì mà căng!
“Tuyết Mộc Huệ, cô dám chống đối tôi!”
Lâm Thừa Hạo lạnh lùng nói, cũng giống như một lời đe dọa. Tuyết Mộc Huệ nhìn thẳng vào mắt anh, cô có thể cảm nhận được, trong đáy mắt này tràng đầy lửa giận.
“Anh, anh đừng giận, tôi đi ngay là được!”
Tuyết Mộc Huệ vội tỉnh ngộ, vội vàng muốn đẩy anh ra, để đứng dậy. Nhưng, Lâm Thừa Hạo chính là đang cố ý muốn đè cô dưới thân anh, dùng lực giữ Tuyết Mộc Huệ, còn hung hăng nắm hai tay cô để lên đầu.
Tuyết Mộc Huệ trừng mắt nhìn anh.
“Anh muốn làm gì! Lâm Thừa Hạo, ở đây rất nhiều người!! Họ sẽ cười anh, ức hiếp phụ nữ!”
Lâm Thừa Hạo quay đầu nhìn đám người hầu trong nhà, họ đang tò mò mà hóng chuyện, bắt gặp ánh mắt của Lâm Thừa Hạo, thì liền né tránh, giả vờ siêng năng làm việc.
“Quản gia trương, ông đang cười tôi?”
Lâm Thừa Hạo vừa nhắm được mục tiêu, liền nhanh miệng hỏi, tránh con mồi đó chạy thoát. Quản gia Trương bị hỏi, liền giật nảy mình, lấp ba, lấp bấp nói.
“Thiếu gia! Cậu làm gì cũng đúng! Sao tôi dám cười cậu chứ!”
Nhận được một câu trả lời hài lòng, môi Lâm Thừa Hạo cong lên, cười đắt ý.
“Cô nghe rõ rồi chứ! Tôi muốn làm gì cũng được, dù là bất cứ chỗ nào, miễn là tôi muốn!”
Lâm Thừa Hạo đưa ánh mắt trơ trẻn nhìn Tuyết Mộc Huệ, cố ý dò xét trên người cô. Ánh mắt anh nhìn đến đâu trên cơ thể Tuyết Mộc Huệ, đều khiến cô ớn lạnh sống lưng, không rét mà run.
“Bỉ ổi!”
Tuyết Mộc Huệ trừng mắt nhìn anh, miệng tự động mà mắng nhiết.
Lâm Thừa Hạo cười lạnh, hít lấy hương thơm quyến rũ trên người cô.
“Tuyết Mộc Huệ, cô thật biết dụ dỗ đàn ông!”
Trên mặt Lâm Thừa Hạo thừa hạo hiện giờ, chỉ còn nụ cười châm biếm, anh khinh bỉ nhìn người phụ nữ dưới thân mình.
“Cả Ngô Nhật Phong còn không qua nổi ải của cô, Tuyết Mộc Huệ, tôi thật sự xem thường cô rồi!”
Tuyết Mộc Huệ không hiểu nhìn anh. Lâm Thừa Hạo, hắn nói vậy là có ý gì, cô và Ngô Nhật Phong thì có liên quan gì đến nhau!
“Lâm Thừa Hạo, anh đừng ngậm máu phun người! Hãy xem bản thân anh, đã làm tròn bổn phận của người chồng hay chưa!”
Lâm Thừa Hạo cười lớn, bóp mạnh cằm nhỏ của Tuyết Mộc Huệ.
“Chồng?” Anh khinh bỉ nhấn mạnh.
“Cô còn biết mình đã có chồng sao?”
Tuyết Mộc Huệ tức giận,hất cánh tay anh ra.
“Anh nói vậy là có ý gì?”
Lâm Thừa Hạo trừng mắt, nắm chặt cánh tay Tuyết Mộc Huệ, ánh mắt hung tợn, đáng sợ, khiến ai thấy đều vô cùng muốn tránh xa.
“Tuyết Mộc Huệ, đừng tưởng tôi không biết, cô đã làm những gì! Hôm qua, Ngô Nhật Phong đến công ty, vừa đi ngang cậu ta, tôi liền ngửi thấy mùi hương của cô!”
Lâm Thừa Hạo hừ lên một tiếng, áp mặt mình gần sát mặt cô.
“Nói đi, ruốt cuộc hai người có quan hệ gì!”
Lâm Thừa Hạo chăm chăm nhìn cô, mong chờ câu trả lời từ chính miệng cô gái nhỏ này. Nhưng, đỏi lại là sự thờ ơ, vô cảm của cô.
Không muốn đối diện với ánh mắt của anh, Tuyết Mộc Huệ quay mặt sang một bên, mà lạnh lùng.
“Chuyện của tôi, không cần anh xen vào!”
Lâm Thừa Hạo gật gật đầu, lấy tay lật mặt cô lại hướng mình.
“Cô được lắm Tuyết Mộc Huệ, cô đã thành công chọc giận tôi rồi đó!”
Nói rồi Lâm Thừa Hạo, áp môi mình lên bờ môi đỏ hồng của cô, mặc cho cô chống đối, anh vẫn ngang nhiên, cướp đi những mật ngọt trong khoang miệng cô.
Anh còn không cam tâm, mút lên cổ Tuyết Mộc Huệ, một dấu đỏ tươi, như là một dấu ấn riêng biệt.
“Đây là sự trừng phạt cho kẻ không nghe lời! Lần sau, không chỉ đơn giản như vậy, tôi sẽ khiến em không thể nào, đi tìm đàn ông nữa!”
Lâm Thừa Hạo rời khỏi môi cô, còn để lại cho cô một lời đe dọa, đứng dậy hầm hực, mà bước ra cửa. Để lại dấu ấn mới mẻ vẫn còn trên cổ cô.