Bố Tống Chí Nam lúng túng đứng ở bên cạnh, vẻ mặt có hơi hốt hoảng, ông ta thật sự không nghĩ tới, con gái mình có thể làm ra loại chuyện như vậy.
Chuyện cho tới bây giờ, ngoại trừ cầu mong Mặc Tố Nhiên không sao thì không còn cách nào khác.
Nếu không, Tần Hạo không thể nào buông tha nhà họ Tống.
Tần Hạo nhìn bộ dạng thấp thỏm của ông ta, thì hừ lạnh một tiếng, đi qua bên nghe điện thoại.
Ông ta vừa kết nối điện thoại, thì nghe một một người hỏi thăm với giọng điệu vô cùng chuẩn hóa: "Xin hỏi, có phải là ngài Tần Hạo không?"
"Là tôi, sao vậy?"
"Tôi xin xác nhận lại một chút, có phải ngài là bố ruột của Tần Vô Đoan không?"
Tần Hạo cau mày: "Vô Đoan là con trai của tôi, thằng bé sao vậy?"
Phía bên kia, hình như mang theo vài phần đồng tình và bất đắc dĩ: "Là như vậy, bên này của chúng tôi là sở cảnh sát đường Quang Lâm, thành phố Trà Giang, sáng vào có người báo cảnh sát, hôm nay vào lúc mười một giờ mười ba phút, anh Tần Vô Đoan đã lọt vào trận tập kích ở trước cửa Cục Dân Chính, bất hạnh bỏ mình, phiền ngài tới đây nhận thi thể của anh ấy!"
Tần Hạo nghe xong, cả người đều cứng đờ lại, ông ấy hình như cảm giác trong đầu mình không ngừng vang lên tiếng ong ong, cứ rung động không thôi.
Ông ta khó khăn mở miệng hỏi: "Có phải... là nhận lầm người không?"
Bên kia nói với giọng điệu có hơi có lỗi: "Chúng tôi xác nhận thi thể rồi, phiền ngài nhanh chóng tới đây, đối với chuyện này, chúng tôi cũng vô cùng thương tiếc."
Tần Hạo đột nhiên cất cao giọng nói: "Hung thủ là ai? Dù sao cũng nên bắt được hung thủ chứ, ban ngày ban mặt, có còn coi pháp luật là cái gì hay không. Tôi muốn kiện, cách trị an của các người thế nào vậy? Tôi muốn khiếu nại, tôi muốn kiện cả phân cục của các người!"
Tần Hạo dường như mất hết khống chế nói ra những lời này.
Nếu là ngày bình thường, ông ta sẽ không mất khống chế như vậy, kêu gào không chút suy nghĩ như thế.
Dù sao, cảnh sát có khổ cực hơn nữa thì cũng không thể nhìn xem mỗi người được, chắc chắn mọi người đều sẽ không phạm pháp, làm loạn xạ như thế.
Thế nhưng là tình hình bây giờ, đó là con trai của ông ta nên sao có thể giống được?
Con của ông ta và ông ta chỉ tách nhau chưa tới một tiếng thì chết, vì vậy sao có thể khiến ông ta tiếp nhận được thực tế như vậy!
Đối phương chỉ có thể bất đắc dĩ nói: "Ngài Tần, chúng tôi cũng hiểu được tâm trạng của ngài, nhưng... Người chết là lớn nhất, ngài muốn làm gì thì cứ xử lý chuyện của anh ta xong rồi hãy nói!"
Trong nháy mắt đó, Tần Hạo giống như mình già đi mười mấy tuổi, ông ta nói: "Tôi biết rồi!"
Ông ta cúp điện thoại xog,con mắt mấy chục năm chưa từng đỏ lên chỉ trong một lúc đã đỏ oạch hết lên.
Ông ta nhắm chặt mắt lại, đè cảm xúc của mình lại, chật vật nhấc chân lên đi ra ngoài.
Ông ta muốn đón Vô Đoan về nhà, bất kể như thế nào, sao ông ta có thể để Vô Đoan nhà ông ta lạnh lẽo nằm bên ngoài được chứ.
Xe của Tống Chí Nam chạy quanh đường núi, đang trên đường xuống núi.
Người cô ta thuê gọi điện thoại tới: "Cô Tống, chúng tôi đã đưa bà Tần tới dưới chân núi, chừng nào cô có thể tới?"
Tống Chí Nam mở miệng nói: "Tôi sẽ nhanh chóng đi tới dưới núi, chờ sau khi tôi tới, các người có thể đi, chờ ở đó đi!"
"Được rồi, cô Tống, vậy phiền cô tới nhanh một chút, bây giờ chúng tôi đã bị người nhà họ Tần tra ra, tôi cũng không muốn chỉ làm xong một đơn hàng này lại có mạng kiếm tiền mà không còn mạng dùng tiền đâu!"
Tống Chí Nam bật cười thành tiếng: "Yên tâm đi, không cần các người tiếp xúc với người nhà họ Tần, nhìn lá gan nhỏ bé của các người kìa, kiếm tiền trên mũi kiếm mà còn sợ hãi, rụt rè!"
Giong điệu của bên kia có hơi cứng ngắc: "Cô Tống, xin cô lựa chọn từ ngữ mà nói! Chúng tôi chỉ là người cô thuê, chứ không phải thuộc hạ của cô!"
Tống Chí Nam xem thường nói: "Được rồi, biết chứ, chỉ đùa các người thôi, nhìn thử xem không chịu đùa gì cả! Cúp máy đây!"
Tống Chí Nam nói xong, trực tiếp cúp điện thoại, ném di động lên ghế lái phụ.
Đúng lúc này, phía trước là một ngã ngoặt.
Tống Chí Nam hững hờ vặn tay lái, kết quả một chiếc xe tải từ phía đối diện chạy tới, mà đối phương không tránh cũng không né, cứ thế đụng thẳng tới xe của Tống Chí Nam.
Trong nháy mắt Tống Chí Nam mở to hai mắt nhìn, vội vàng đánh tay lái, muốn đi vòng quanh sát vách núi.
Kết quả, chiếc xe kia lại trực tiếp đụng vào, lập tức đẩy lùi xe cô ta lại, rồi cheo leo chống đỡ bên bờ vực.
Bên trong xe phát ra tiếng kẽo kẹt, lung lay sắp đổ nằm vắt vẻo bên bờ vực.
Một giây sau, ầm ầm nổ vang một tiếng lớn, xe của Tống Chí Nam trực tiếp lật từ trên vách núi xuống.
Xe hàng bên kia thì không bị ảnh hưởng gì, đánh tay lái, rời đi.
Lúc Mặc Tu Nhân tới dưới chân núi Trà Giang, phát hiện dưới chân núi chỉ có một xe hàng xe hàng chở cũ ấu lớn.
Anh đi xuống xe, rồi ném xe ven đường, tiến vào trong đường rừng, ẩn giấu thân mình, lập tức đi về phía chiếc xe kia.
Cùng lúc đó, phía sau lưng anh, những người mà Tần Vô Đoan sắp xếp theo người cũng đã theo tới.
Mặc Tu Nhân không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ mình tùy tiện đi lên sẽ kích thích Tống Chí Nam, rồi tổn thương tới mẹ mình.
Anh tới gần khu vực xe hàng, chui rúc trong rừng cả nửa buổi, thân hình bị bụi cỏ che khuất, anh chờ hơn nửa ngày cũng không gặp người nào trong xe vận tải.
Ngay lúc anh đang do dự, mình có nên tiến lên phía trước nhìn thử xem tình hình Tống Chí Nam như thế nào thì đã nhìn thấy, một cánh tay người xăm kín mở cửa xe đi xuống.
Người kia đeo một chiếc dây chuyền vàng, xem xét điệu bộ của tên côn đồ kia, rồi bất chợt gã ta hùng hổ nói ra: "Con đàn bà Tống Chỉ Nam này thật là, không phải nói tới nhanh sao? Sao còn chưa tới nữa, muốn ông đây đợi tới lúc nào nữa, ông đây sắp nín chết trong xe này rồi!"
Lúc này có một tên đàn em đi xuống, nịnh bợ theo: "Đúng vậy, đại ca, chúng ta cứ chờ đợi như vậy, nếu không may không đợi được Tổng Chí Nam mà chờ được đám người Tống Chí Nam, vậy coi như xong đời."
Người đàn ông có cánh tay xăm trổ nói: "Vậy mày nói nên làm sao bây giờ?"
Con mắt của tên đàn em lập tức lóe sáng: "Cái này.... Tôi cũng không biết, đại ca, chỉ có điều là nếu chờ như thế thì không phải cách nha!"
Người đàn ông xăm trổ sờ sợi dây chuyền vàng của mình, con ngươi hơi lóe sáng: "Kiểu này, trước tiên các người chuẩn bị lôi bà Tần ra khỏi rương đi, chúng ta giấu vào một bụi cỏ gần đây, để một người đem xe đi chỗ khác giấu, những người khác tiến vào trong rừng