Vệ sĩ của nhà họ Tần nhanh chóng lao lên, khống chế cách tay của người đàn ông xăm trổ lại, đồng thời trực tiếp bao vây đoàn xe tải của người đàn ông xăm trổ, lôi từng tên côn đồ ra khỏi xe, rồi bắt bọn chúng ôm đầu bằng hai tay, ngồi xổm trên mặt đất.
Mặc Tu Nhân nhanh chóng cởi sợi dây trói tay Mặc Tố Nhiên, lấy giẻ rách bịt miệng ra, vẻ mặt vô cùng lo lắng: “Mẹ, mẹ không sao chứ?”
Mặc Tố Nhiên lắc đầu, đôi mắt hơi đỏ lên: “Mẹ không sao, hôn lễ của con với Cẩm Sương thế nào rồi?”
Nghe vậy, sắc mặt của Mặc Tu Nhân hơi thay đổi: “Tống Chí Nam đã bắt mẹ làm con tin. Cô ta còn yêu cầu con phải chấm dứt đám cưới và ly hôn với Cẩm Sương. Nếu không, cô ta sẽ làm hại đến mẹ!”
Sắc mặt của Mặc Tố Nhiên lập tức thay đổi: “Lẽ nào con thật sự nghe lời cô ta ly hôn với Cẩm Sương ư?”
Mặc Tu Nhân mím môi: “Bọn con chỉ tạm thời ly hôn, sau này có thể phục hôn lại được, hiện giờ chỉ cần xoa dịu cô ta là được!”
Sắc mặt Mặc Tố Nhiên càng lúc càng tồi tệ: “Tu Nhân, con điên rồi sao, nói ly hôn là ly hôn sao?”
Mặc Tu Nhân trấn an bà: “Con đã nói rồi, chúng con vẫn có thể phục hôn được mà. Hơn nữa, con còn phải xoa dịu Tống Chí Nam, trước hết vẫn phải cứu người đã. Đây là ý của Cẩm Sương, cô ấy nói rằng để cô ấy chịu ấm ức một chút cũng không sao, nhưng không thể để tính mạng của mẹ gặp nguy hiểm được!”
Mặc Tố Nhiên vừa tự trách vừa cảm thấy khó chịu: “Con bé ngốc nghếch này, nó còn đang mang thai, sao có thể chịu ấm ức được?”
Mặc Tu Nhân mím môi: “Mẹ đừng lo lắng, chúng con không sao cả. Chỉ cần hai người bình an vô sự, hôn lễ vẫn còn có thể tiếp tục. Còn về phần Tống Chí Nam, lần này con sẽ không tha cho cô ta đâu!”
Mặc Tu Nhân nói xong liền bình tĩnh đi tới chỗ nhóm côn đồ đang ngồi xổm ở dưới đất.
Anh lạnh lùng nhìn tên cầm đầu: “Tống Chí Nam đang ở đâu?”
Sắc mặt gã đàn ông xăm trổ kia cứng đờ: “Tống Chí Nam là ai, tôi không biết!”
Con người của Mặc Tu Nhân hơi co lại, một giây tiếp theo, anh ngước mắt lên liếc đảm vệ sĩ bên cạnh, giọng nói vô cùng lạnh lẽo: “Nghĩ cách cho nó mở miệng mau lên!”
Đúng như lời Mặc Tu Nhân nói, người vệ sĩ ngay lập tức rút một con dao găm ra, hai vệ sĩ đứng bên cạnh tay cầm con dao găm đè lên tay gã đàn ông xăm trổ.
Vệ sĩ cầm con dao găm ghì thẳng vào tay gã xăm trổ, con dao găm này vô cùng sắc bén, xoẹt một cái, ngón tay của gã kia bị cắt đứt, sắc mặt hắn ta tái nhợt, rống thảm thiết như chọc tiết heo.
Giọng nói của Mặc Tu Nhân vẫn rất hờ hững: “Tao cũng không rảnh cho mày mở miệng nữa, còn đảm anh em của mày, nếu như ai có ý định thưởng thức cảm giác ngón tay lìa khỏi bàn tay thế nào thì tao có thể đáp ứng hết!”
Mặc Tu Nhân vừa dứt lời thì một thằng đàn em run rẩy giơ tay lên: “Tôi... tôi sẽ nói!”
Mặc Tu Nhân nhếch mép, ra hiệu cho hắn ta tiếp tục.
Tên đàn em ngồi xổm trên mặt đất, hai tay ôm đầu ngẩng lên nhìn Mặc Tu Nhân, vẻ mặt hắn ta vô cùng sợ hãi, khó khăn nuốt nước bọt nói: “Cô Tống nhờ chúng tôi bắt bà Tần, cô ta... cô ta còn cho lão đại của chúng tôi rất nhiều tiền, thế nhưng cô ta cũng đã hứa rằng chúng tôi không cần phải đụng mặt với nhà họ Tần, chỉ cần chúng tôi giao bà Tần cho cô ta trước khi nhà họ Tần đến là được!”
Vệ sĩ cầm dao găm lập tức lạnh lùng nói: “Cô ta đang ở đâu?”
Tên đàn em sợ phát run lên: “Tôi... tôi không biết. Lúc nãy cô ta còn gọi cho lão đại của chúng tôi, còn nói rằng cô ta sẽ lập tức xuống núi ngay!”
Mắt Mặc Tu Nhân lóe lên: “Nói như vậy thì... Tống Chí Nam đã xuống núi rồi sao?”
Tên đàn em mím môi, thoáng liếc Mặc Tu Nhân một cái, nói: “Cô ta nói với lão đại chúng tôi như vậy đấy!”
“Cô ta gọi điện thoại từ bao giờ?” Mặc Tu Nhân hỏi.
Tên đàn em kia ăn ngay nói thật: “Chắc gần được một tiếng rồi! Cho nên là chúng tôi vì đợi cô ta lâu quá nên hơi sốt ruột, cảm giác như cô ta đang lừa chúng tôi vậy, xong xuôi mọi việc từ lâu rồi mà vẫn chưa xuống núi!”
“Vậy chúng mày không gọi điện cho cô ta sao?” Vẻ mặt của Mặc Tu Nhân rất bình tĩnh.
Tên đàn em lắc đầu lia lịa: "Không phải chúng tôi không gọi cho cô ta mà là chúng tôi không gọi được!”
Mặc Tu Nhân hít sâu một hơi, nhìn đảm vệ sĩ bên cạnh, ra lệnh: “Sắp xếp một đội lên núi tìm Tống Chí Nam. Tôi muốn tận mắt nhìn thấy cô ta, sống hay chết cũng phải lôi về đây!”
Nghe được lệnh của Mặc Tu Nhân, đám người kia lập tức hiểu ý của Mặc Tu Nhân, vội vàng gật đầu: “Vâng thưa tổng giám đốc Mặc, chúng tôi sẽ đi ngay!"
Vệ sĩ nhà họ Tần được chia làm bố đội, một đội lên núi tìm Tống Chí Nam, một đội khác giao băng đảng xã hội đen kia đến đồn cảnh sát, đội còn lại đưa Mặc Tu Nhân và Mặc Tố Nhiên trở về.
Mặc Tu Nhân lên xe, cầm điện thoại di động của vệ sĩ gọi cho Tần Vô Đoạn bảo mình đã an toàn.
Tuy nhiên, không biết Tần Vô Đoạn đang làm gì mà không gọi được qua điện thoại.
Mắt Mặc Tu Nhân trùng xuống, anh chỉ có thể gọi Bạch Cẩm Sương, dù sao thì trước đây Bạch Cẩm Sương đã ở cùng với Mặc Tu Nhân.
Kết quả là khi gọi điện thoại, gọi thì có gọi được, nhưng không có ai trả lời.
Khuôn mặt của Mặc Tu Nhân sa sầm ngay lập tức.
Mặc Tố Nhiên cảm giác được có gì đó không ổn, nhìn anh: “Tu Nhân, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Mặc Tu Nhân mím môi, khẽ lắc đầu: “Không có chuyện gì ạ, chỉ là con gọi điện cho anh Vô Đoan không được!”
Mặc Tố Nhiên nói: “Đừng lo lắng, có lẽ là anh con đang có chuyện phải làm!”
Mặc Tu Nhân gật gật đầu, không nói gì, cầm điện thoại di động gọi cho Tần Hạo, bất kể như thế nào thì anh cũng phải bảo an toàn để mọi người trong nhà yên tâm.
Điện thoại của Tần Hạo đổ chuông hai lần thì nhấc máy.
Nhưng mà điện thoại vừa kết nối thì Tần Hạo cứ ậm ừ không nói gì, Mặc Tố Nhiên nghe thấy giọng điệu của Tần Hạo là lạ, hơi nhíu mày: “Bố, bố làm sao vậy?”
Bên kia điện thoại, Tần Hạo đau lòng nhắm mắt lại: “Bố không sao, thế nào rồi, con tìm được mẹ chưa?”
Trước khi tìm thấy Mặc Tố Nhiên, Tần Hạo không muốn tạo áp lực cho cậu út nhà mình nữa, ông cũng không muốn tâm trí cậu bị xáo trộn, đề phòng xảy ra chuyện không hay nữa, cho dù bây giờ trong lòng ông vô cùng đau buồn.
Mặc Tu Nhân gật đầu: “Con tìm được rồi. Tống Chí Nam đã thuê một đảm xã hội đen bắt cóc mẹ con. Con đã giao đám người đó cho cảnh sát rồi. Con cũng đã sắp xếp một nhóm người lên núi để tìm Tống Chí Nam. Lần này, con nhất định sẽ tóm được cô ta, không để cho cô ta gây họa khắp nơi nữa!"
Nghe vậy, Tần Hạo rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm: “Tìm được mẹ con là tốt rồi, bà ấy không sao chứ?”