Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn

Chương 584: Chương 584: Nhận thi thể






**********

Tần Hạo hít sâu một hơi, quá đau đớn, Mặc Tu Nhân nghe như ông đang cổ đè nén nỗi đau thương chán nản trong lòng mình.

Ánh mắt anh trầm xuống: “Bố, con chuẩn bị tâm lý rồi, bố hãy nói đi!”

Tần Hạo nhắm mắt lại, giọng nói ông tê dại, chất đầy đau thương: “Tu Nhân, sau này bố và mẹ chỉ còn có con là đứa con duy nhất!”

Mặc Tu Nhân sửng sốt một chút, đồng tử co rút kịch liệt: “Cái gì mà chỉ còn con là đứa con duy nhất, bố, rất cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Giọng của Mặc Tu Nhân gần như đang hét lên, nâng gấp mấy lần đề xi ben giọng người bình thường.

Có mấy lời, lúc mới nói rất khó khăn, nhưng nói tiếp lại trôi chảy hơn rất nhiều, tuy rằng trong lòng ông bị thương rất nhiều, nhưng Tần Hạo cũng biết có một số chuyện không thể lừa dối, không thể che dấu được.

Ông nói: “Anh trai con và Bạch Cẩm Sương đã bị tấn công trước cửa Cục Dân Chính. Để bảo vệ Bạch Cẩm Sương, anh con đã bỏ mình, bên đồn cảnh sát đã gọi điện và yêu cầu bố đến đến nhận thi thể!”

Mặc Tu Nhân trợn to mắt, không thể tin được, lồng ngực phập phồng, tim đập kịch liệt: “Bố, bố đừng đùa như vậy, làm sao có thể chứ, anh trai con... anh trai con tốt xấu gì cũng có chút bản lĩnh, hơn nữa anh ấy còn có vũ khí tự vệ mà!”

Giọng nói Tần Hạo khô không khốc: “Đối tượng ra tay trước mặt nó, nó còn chẳng có thời gian lấy vũ khí ra!”

Đến lúc này, Mặc Tu Nhân không thể tự lừa mình dối người nữa, bố anh đã nói như vậy lẽ nào lại là giả.

Anh cắn chặt răng lại: “Vậy... vậy cho nên bây giờ bố muốn đi nhận thi..."

Hai chữ “thi thể” đó, Mặc Tu Nhân hoàn toàn không thể nói được nên lời, anh không thể ngờ rằng một tiếng trước, đó là lần cuối cùng anh gặp Tần Vô Đoan.

Chỉ trong vòng một giờ ngắn ngủi, Tần Vô Đoan đã xảy ra chuyện, hai anh em họ đã âm dương cách biệt.

Trong lòng đau đớn đến tột cùng, nhưng anh không quên lúc đó Tần Vô Đoan đang ở cùng với Bạch Cẩm Sương, cũng không dám nghĩ tới tình huống của Bạch Cẩm Sương thế nào.

Anh nghe thấy giọng mình khàn khàn, cố kìm nén: “Cẩm Sương đâu rồi? Lúc đó cô ấy đang ở bên cạnh anh trai con mà!”

Tần Hạo lắc đầu: “Bố không biết nữa. Hiện giờ bố đang trên đường đến đồn cảnh sát, qua đấy rồi mới biết tình hình cụ thể!”

“Vậy thì con sẽ đi cùng mẹ qua đó!” Mặc Tu Nhân cố gắng để cho mình tỉnh táo lại.

Khi mọi chuyện đã đến mức này rồi, có trốn tránh và sợ hãi đến đâu cũng đều vô ích, cho dù có chuyện gì xảy ra, cho có đau buồn đến đâu thì anh cũng không thể không đối mặt với nó.

Nghĩ đến đây, Mặc Tu Nhân đau đớn nhắm mắt lại.

Vệ sĩ lặng lẽ lái xe, trong lúc Mặc Tu Nhân gọi điện thoại, Mặc Tố Nhiên đột có linh cảm rất xấu.

Chỉ tiếc là bà ấy chỉ có thể nghe được loáng thoáng lời của Mặc Tu Nhân nói, bởi vậy bà chỉ suy đoán được đại khái vấn đề thôi.

Ngay sau khi Mặc Tu Nhân cúp điện thoại, bà ấy hỏi: “Tu Nhân, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Mặc Tu Nhân nhìn vẻ mặt lo lắng của mẹ, vẻ mặt anh rất đau khổ và phức tạp. Làm thế nào mẹ anh để chấp nhận chuyện này đây?

Chuyện đau thương như vậy, cả nhà bọn họ phải chấp nhận thế nào đây! Mặc Tố Nhiên thấy Mặc Tu Nhân không nói câu nào, trong lòng không khỏi sốt sắng: “Tu Nhân, con nói đi, có phải anh con xảy ra chuyện rồi khong? Nó bị thương sao? Nói thật với mẹ đi, mẹ nhất định sẽ bình tĩnh!”

Tay Mặc Tu Nhân đột nhiên siết chặt lại.

Lúc này, anh cảm thấy hơi hối hận, đáng ra anh không nên bất cẩn không lo lắng cho sự an nguy của Bạch Cẩm Sương và Tần Vô Đoan mà chỉ vì mải đi tìm Tống Chí Nam.

Anh không nên để Tần Vô Đoan một mình, nếu không, chuyện như vậy sẽ không bao giờ xảy ra.

Anh nhìn vẻ mặt lo lắng của Mặc Tố Nhiên, đột nhiên quay đầu lại, giọng nói buồn bã: “Mẹ, anh của con... đã chết rồi!”

Mặc Tố Nhiên vẫn đang kéo cánh tay Mặc Tu Nhân, đang lo lắng hỏi anh.

Kết quả, đột nhiên bà nghe thấy từ “chết rồi”, tay bà buông thống ra.

Bà mở to trừng trừng hai mắt, vẻ mặt khiếp sợ, không thể tin được: “Tu Nhân, con đang nói nhảm nhí gì vậy, anh trai của con... Mẹ mới gặp anh trai con sáng nay, làm sao nó có thể làm sao có thể.”

Mặc Tố Nhiên cứ như vậy trợn tròn hai mắt, nhìn chằm chằm Mặc Tu Nhân, cả người bà vẫn nhếch nhách đến đáng thương, quần áo ở trong cốp xe, cọ đầy đất.

Bộ dạng bà như thế này, nhìn Mặc Tu Nhân, không ngừng lắc đầu, miệng không ngừng phủ nhận, nhưng nước mắt lại rơi như những hạt châu vỡ nát.

Kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh, nỗi đau mất con này quá lớn, như quặn thắt lòng người.

Mặc Tố Nhiên khóc, nghiến chặt răng, đột nhiên thở gấp, rồi kêu lên một tiếng đau đớn thảm thiết: “Tu Nhân, con đang nói dối mẹ phải không?”

Giọng Mặc Tố Nhiên mang theo tiếng khóc nức nở, vô cùng thê lương.

Hai mắt Mặc Tu Nhân đỏ hoe, không biết làm sao để an ủi chuyện của Tần Vô Đoan nữa, thậm chí anh còn hối hận vì đã tổ chức đám cưới.

Nếu như anh không tổ chức đám cưới thì những chuyện này sẽ không xảy ra sao?

Nếu diệt trừ Tống Chí Nam trước rồi mới thu xếp các chuyện khác, anh ấy sẽ không để bố mẹ mình đau đớn như vậy đúng không?

Thế nhưng trên đời này không có hai chữ “nếu như"!

Bây giờ anh cả đã chết, Bạch Cẩm Sương không biết sống chết thế nào, tất cả mọi người đều chìm trong bóng tối của nỗi đau.

Mặc Tu Nhân nắm chặt tay, mắt đỏ hoe nhìn ra ngoài cửa sổ xe, không biết làm thế nào để an ủi mẹ mình, dường như anh cũng chẳng được thoải mái!

Bầu không khí trong xe bị đè nén đến cực điểm, chỉ có Mặc Tố Nhiên đang đau đớn khóc lên.

Mặc Tu Nhân trầm giọng: “Chuyển hướng đến cục cảnh sát chi nhánh đường Quang Lâm!”

Người vệ sĩ đồng ý, tiếp tục lái xe.

Khi xe đang đến gần nhánh đường Quang Lâm, Mặc Tu Nhân nhận được cuộc gọi từ vệ sĩ tìm Tống Chí Nam.

Bên kia nói: “Tổng giám đốc Mặc, đã tìm thấy xe của Tống Chí Nam rồi. Xe của cô ta bị lật từ bên vách núi bên đường. Tuy nhiên, trước khi bị rơi xuống đất thì cô ta đã bị văng ra khỏi xe. Cô ta bị thương rất nặng, vẫn còn sống, chỉ có điều giờ đang hôn mê!”

Mặc Tu Nhân nghe xong, giọng của anh lạnh như băng “Đưa đến bệnh viện đi, tôi muốn cô ta... sống không bằng chết!”

Vệ sĩ sững sờ, nhanh chóng trả lời: “Vâng thưa tổng giám đốc Mặc, tôi sẽ phải người đưa cô ta đến bệnh viện!” Mặc Tu Nhân trực tiếp cúp điện thoại.

Đến cổng cục cảnh sát, Mặc Tu Nhân xuống xe.

Anh muốn đưa tay ra đỡ Mặc Tố




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.