Dường như Tống Đình Nguyên đã nghĩ ra điều gì đó nên chậm rãi nói: “Nhà thiết kế có năng lực thần kỳ mà chú đang nói đến chính là ám chỉ cô ta. Trong hai năm qua, tác phẩm mà cô ta thiết kế là tác phẩm duy nhất khiến chú vừa nhìn đã hài lòng. Nếu cháu muốn học hỏi thì có thế học hỏi từ cô ta” Khi Tống Chí Nam nghe thấy cái tên Bạch Cấm Sương thốt ra từ miệng Tống Đình Nguyên thì cô ta đã siết chặt lòng bàn tay lại và cố gắng kiềm chế cảm xúc của bản thân.
Cô ta cảm thấy bản thân sắp không thể giả bộ được nữa nên nói: “Chú à, cháu sẽ cố gắng học hỏi từ cô ta.”
Những lời cuối cùng được cô ta nói như là gắn từng tiếng vậy.
Nhìn thấy vẻ mặt của cô ta như vậy thì Tống Đình Nguyên cảm thấy hơi bực bội: “Nếu đã biết rồi thì học hành cho tốt vào. Cháu đi trước đi, chú còn có việc bận phải làm”
Tống Chí Nam đứng dậy, cầm bản thảo thiết kế của cô ta trong tay rôi nhìn Tống Đình Nguyên và giả vờ thản nhiên hỏi: “À đúng rồi chú à, hai năm qua không có tin tức gì về thím sao?”
Lập tức sắc mặt của Tống Đình Nguyên trở nên lạnh lùng: “Chí Nam, có một số việc không nên hỏi thì đừng hỏi.”
Sắc mặt của Tống Chí Nam thay đổi hẳn: “Vậy thì cháu sẽ không quấy rầy chú nữa.”
Sau khi nói xong, cô ta ôm bản bản thảo thiết kế rồi rời đi. Tống Đình Nguyên nhìn chằm chằm vào cửa phòng làm việc và lắc đầu bất lực, bây giờ thế hệ sau của nhà họ Tống quá nóng nảy bộp chộp rôi.
Không ai có thể kế thừa được sự điềm đạm từ ông ta cả. Nghĩ đến đây, ông ta chợt nghĩ đến cô gái trông rất giống Yến Oanh.
Cô không chỉ giống Yến Oanh mà còn có tài năng thiết kế thiên bẩm nữa. Nếu cô gái này là con gái của ông ta thì tốt rồi, nhưng thật đáng tiếc vì dù sao thì cô cũng kém hơn con gái của ông ta một tuổi.
Cũng không biết rốt cuộc hiện giờ con gái của ông ta đang ở đâu và cô ấy sống có tốt hay không? Tống Đình Nguyên cầm tấm ảnh của Đỗ Yến Oanh trong tay rồi nhẹ nhàng vuốt tấm ảnh và khẽ nói: “Yến Oanh, bà đã tìm được con gái của chúng ta chưa?”
Buổi tối. Mặc Tu Nhân trở lại phòng làm việc và thấy Bạch Cẩm Sương vân đang ngồi tô tô xóa xóa trước chiếc bàn nhỏ trong phòng.
Mặc Tu Nhân bước tới ôm cô từ sau lưng và thì thâm: “Cục cưng, chúng ta nên nghỉ ngơi rồi.”
Bạch Cấm Sương đưa tay ra đẩy đầu của anh: “Anh đi ngủ trước đi, em còn bận.”
Mặc Tu Nhân nhìn xuống bản thảo thiết kế trước mặt: “Cái này còn chưa được sao? Còn bận cái gì nữa vậy?”
Bạch Cẩm Sương mím môi, cô đặt bút xuống rồi quay sang nhìn Mặc Tu Nhân: “Tống Chí Nam cũng sẽ tham gia vào cuộc bình xét bản thảo thiết kế trong quý này, anh biết không?”
Mặc Tu Nhân sững sờ, lắc đầu: “Anh không biết.”
Bạch Cấm Sương mím chặt môi lại: “Em biết ngay là anh không biết mà. Nhưng nếu như cô ta muốn so đo, vậy thì em phải dùng hết thực lực của mình. Em cũng không muốn thua cô ta.”
Mặc Tu Nhân mỉm cười, anh đưa tay véo véo chóp mũi Bạch Cẩm Sương và cưng chiều nói: “Anh thật không ngờ là Cục cưng của anh lại mong muốn phân thắng bại mạnh mẽ như thế.”
Bạch Cấm Sương nhíu mày trừng mắt nhìn anh: “Đây không phải là vấn đề thắng thua. Cô ta mới về được vài ngày, trong tay đã chuẩn bị sẵn một bản thảo thiết kế chỉn chu rồi. Điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa là ngay từ khi cô ta ở nước ngoài thì đã chuẩn bị sẵn sàng chu đáo rồi. Cô ta biết mỗi quý Hằng Vinh sẽ chọn ra một bản thảo như thế nào, vì vậy cô ta đã chuẩn bị sẵn từ trước. Cô ta định quay lại đánh úp em một cách bất ngờ để em trở tay không kịp đây mà. Vì vậy em sẽ không thể để cô ta thành công đâu. Em sẽ cố gắng hoàn thành bản thảo một cách tốt nhất, phần còn lại...” Cô nói tới đây thì ngẩng đầu lên và liếc nhìn Mặc Tu Nhân.
Mặc Tu Nhân khẽ mỉm cười: “Còn lại thì làm sao?”
Bạch Cấm Sương bất lực thở dài, cô chớp chớp mắt nhìn Mặc Tu Nhân: “Em chỉ có thể tuân theo số mệnh thôi vậy.”
Mặc Tu Nhân chịu không nổi liền bật cười, anh cúi xuống hôn Bạch Cẩm Sương: “Cục cưng à, em thật là đáng yêu quá đi. Em nên nói là việc còn lại thì cứ để cho chồng em lo là được.Chắc chắn anh sẽ giúp em sắp xếp một cách thỏa đáng nhất”
Bạch Cẩm Sương tiếp tục chớp đôi mắt to của cô: “Vậy không phải là đi cửa sau sao.”
Mặc Tu Nhân cười xoa xoa mái tóc của Bạch Cấm Sương: “Vậy không còn cách nào rồi, ai bảo nhà chúng ta có cửa sau để đi chứ”
Bạch Cẩm Sương chu chu môi: “Anh không cần phải trêu em. Em biết rồi, cuộc bình xét bản thảo thiết kế hàng quý của công ty luôn rất nghiêm ngặt. Em mới không thèm đi cửa sau đó”
Bạch Cẩm Sương kiêu ngạo quay đầu đi, cô định tiếp tục xem bản thảo thiết kế của mình.
Mặc Tu Nhân đứng sau lưng Bạch Cẩm Sương, anh cúi xuống cẩn thận xem xét bản thảo thiết kế của Bạch Cẩm Sương. Cuối cùng anh đưa ra một lời đánh giá thích đáng: “Ừ, đương nhiên thiết kế của vợ anh là tốt nhất và không cần phải đi cửa sau.”
Bạch Cẩm Sương cười nắc nẻ trong vòng tay của anh tới mức rung rung cả bờ vai bé nhỏ. Sáng thứ hai. Mọi người giao nộp bản thảo thiết kế hàng quý mà họ đã chuẩn bị.
Sau khi Tống Chí Nam nghe được những lời của Tống Đình Nguyên thì cô ta đã thấp thỏm không yên.
Một việc là tài năng thiết kế thiên phú của Bạch Cẩm Sương, việc khác là Bạch Cẩm Sương và Đỗ Yến Oanh nhìn rất giống nhau. Cả hai việc thật giống như xương cá mắc trong cổ họng của cô ta khiến cô ta bồn chồn suốt hai ngày qua.
Chỉ là, việc trước hết là phải giải quyết vấn đề của bản thảo thiết kế trước rồi những chuyện khác để sau hãy nói. Những người khác đã đưa bản thảo thiết kế, chỉ có Tống Chí Nam vẫn chưa đưa ra.
Cô ta muốn xem qua tác phẩm của Bạch Cẩm Sương trước khi nộp bản thảo. Nếu không, cô ta thực sự rất bất an khi nghĩ đến lời khen ngợi Bạch Cẩm Sương của Tống Đình Nguyên.
Dù ai cũng biết Bạch Cẩm Sương có tài thiết kế giỏi, nhưng đối với mọi người thì cuối cùng Tống Chí Nam vẫn là một tuyển thủ có phong độ ổn định. Vì vậy, Tống Chí Nam đã ngáng một chân vào cuộc bình chọn bản thảo thiết kế lần này. Mọi người đều cảm thấy lần này chắc chắn Tống Chí Nam sẽ thẳng. Cho dù Bạch Cẩm Sương không thừa nhận, nhưng điều này không thể ngăn cản suy nghĩ mọi người trong công ty được. Dù sao thì sự thật là Tống Chí Nam đã giành được rất nhiều giải thưởng lớn.
Vân Yến bất bình thay cho Bạch Cẩm Sương: “Kết quả còn chưa có mà một đám người đó ai nấy đều nói y chang như thầy bói vậy. Thật là hết nói nổi mà”
Bạch Cẩm Sương cười rồi khẽ liếc nhìn cô: “Trước kia cậu thích Tống Chí Nam lắm mà, sao bây giờ lại nói như vậy rồi.”
Vân Yến chu chu môi: “Đúng thật là thiết kế của cô ta rất tốt, hơn nữa cô †a cũng nổi tiếng. Nhưng nếu so với thiết kế của cậu thì tớ vẫn thích của cậu hơn. Nói như thế nào nhỉ? Tác phẩm của cậu khiến người ta vừa nhìn đã thích ngay, cảm giác như sáng bừng cả hai mắt lên vậy đó.”
Bạch Cẩm Sương cười cười và lắc đầu nói: "Vậy thì tớ xin cám ơn lời khen ngợi của cậu.”
Đến trưa, mọi người cùng nhau đi ăn cơm. Tống Chí Nam vẫn đang sửa lại bản thảo thiết kế của riêng cô ta.
Trước khi đi Lâm Thanh Tuấn nói với cô ta: “Tống Chí Nam, sau khi cô vẽ xong thì cứ đặt bản thảo thiết kế lên bàn làm việc của tôi. Chiều nay mới bắt đầu buổi bình xét bản thảo thiết kế”
Tống Chí Nam gật đầu. Đợi sau khi mọi người trong bộ phận thiết kế đi hết, Tống Chí Nam nhanh chóng bước vào phòng làm việc của Lâm Thanh Tuấn. Bản thảo thiết kế để bình xét vào buổi chiều được đặt trong ngăn kéo bên tay trái dưới bàn làm việc của Lâm Thanh Tuấn. Buổi sáng nay Tống Chí Nam đã nhìn thấy Lâm Thanh Tuấn bỏ vào. Có điêu chuyện này không làm khó được cô ta.
Khi Hằng Vinh được sáng lập thì cô ta đã ở đây rồi.
Cô ta đã năm rất rõ thói quen của các lãnh đạo cấp cao ở trong công ty. Ví dụ thỉnh thoảng Lâm Thanh Tuấn thường xuyên đi công tác ở nơi khác, anh ta có một cái chìa khóa ngăn kéo văn phòng đặt dưới chậu cây cảnh. Tống Chí Nam nhanh chóng thuần thục lấy chìa khóa ra và mở ngăn kéo.
Cô ta nhanh chóng tìm thấy bản thảo thiết kế của Bạch Cẩm Sương. Có điều khi vừa nhìn thấy thì cô ta đã hoàn toàn sững sờ. Cuối cùng cô ta cũng hiểu được ý tứ trong lời nói của Tống Đình Nguyên. Thiết kế của Bạch Cấm Sương quả thực quá thân kỳ, đã lâu rồi Tống Chí Nam chưa trải qua cảm giác bừng sáng như thế này. Hiện tại, cô ta không thể nghĩ nhiều như vậy được nữa.
Nhất định cô ta sẽ giành chiến thắng trong cuộc thi thiết kế lần này. Nghĩ vậy, cô ta nhanh chóng câm bản thảo thiết kế của Bạch Cẩm Sương đi ra ngoài. Không bao lâu sau, cô ta mang theo một bản thảo thiết kế mới đến, đặt vào vị trí ban đầu rồi khóa ngăn kéo lại và xoay người rời đi. Sau bữa trưa, các đồng nghiệp lục tục quay về.
Lúc sắp đến giờ vào làm thì Tống Chí Nam mới quay lại. Lâm Thanh Tuấn lấy ra một xấp bản thảo thiết kế, anh ta nhíu mày nhìn Tống Chí Nam: “Tống Chí Nam, sao cô vẫn chưa đưa bản thảo thiết kế cho tôi?”