Tống Chí Nam vô vỗ vào đầu, tỏ vẻ xấu hổ: "Ö, lúc nãy tôi đã để nó trên bàn của anh rồi. Sau đó tôi lại nghĩ ra vẫn có chỗ cần sửa nên suy nghĩ mãi tôi đã sửa đi sửa lại hai lân. Kết quả là tôi lại quên để lại trên bàn. Giám đốc Lâm, thành thật xin lỗi. Bản thảo thiết kế của tôi đã chuẩn bị xong rồi, nộp cho anh nè.” Tống Chí Nam nói xong giả bộ đưa bản thảo thiết kế ra trước mặt mọi người trong bộ phận thiết kế rôi giao Lâm Thanh Tuấn.
Lâm Thanh Tuấn cầm lấy bản thảo thiết kế, đi tới phòng họp trên tầng cao nhất để bình xét lựa chọn bản thảo.
Mọi người trong bộ phận thiết kế đều xì xào to nhỏ.
“Không ngờ lần này Tống Chí Nam lại coi trọng bản thảo thiết kế như vậy.”
“Còn không phải sao, đây là trận chiến đầu tiên kể từ khi cô ta về nước. Chắc chắn là cô ta muốn chiến thắng một cách vang dội rồi”
“Thực ra, tôi nghĩ cô ta không cần phải nghiêm túc như vậy. Lần trước không phải là cô ta đã giành chiến thắng sao và lần này cũng không ngoại lệ đâu.”
“Tôi đoán là Bạch Cấm Sương và tổng giám đốc Mặc ở bên nhau nên mới gây ra quá nhiều áp lực cho cô ta như vậy.” Bạch Cẩm Sương đã bật cười khi nghe những cuộc trò chuyện đó, dù sao thì cô cũng đã cố gắng hết sức rồi.
Việc còn lại là chờ ban lãnh đạo cấp cao của công ty bình xét thôi. Dù sao thì ánh mắt của mọi người đều rất sắc bén khi họ so sánh các bản thảo với nhau. Khi đưa bản thảo thiết kế lên màn hình thì tất cả chữ ký sẽ bị che khuất, điều này giúp nâng cao tính công bäng của cuộc bình xét.
Hơn nữa tất cả các giám đốc điều hành cấp cao của công ty cùng nhau chấm điểm, tất cả mọi người đều làm trong ngành trang sức và chắc chắn họ rất có con mắt tinh tường.
Trong phòng họp, Mặc Tu Nhân đang ngồi ở giữa còn những vị lãnh đạo cấp cao ngôi ở hai bên. Hàng loạt các bản thảo thiết kế đều được vẽ trên các loại giấy khác nhau.
Trên màn hình lớn ở trước mặt, một loạt bản thảo thiết kế sẽ được phát đi phát lại nhiều lần để giúp mọi người có đủ thời gian chấm điểm.
Mọi người trong phòng họp lặng lẽ nhìn vào bản thảo thiết kế và âm thầm chấm điểm.
Triệu Văn Vương tiếp nhận điểm số của từng vòng, cuối cùng thư ký sẽ tổng kết lại. Mặc Tu Nhân vẫn chưa thấy bản thảo thiết kế của Bạch Cấm Sương ở đâu cả. Tối qua anh đã xem bản phác thảo thiết kế của Bạch Cẩm Sương, cá nhân anh đánh giá rất cao nên cực kỳ mong chờ. Tuy nhiên, cho đến khi bản thảo thiết kế của bộ tranh áp chót được hiến thị, vẫn không có của Bạch Cẩm Sương.
Mặc Tu Nhân nghĩ chắc chắn bức cuối cùng là bản thiết kế của Bạch Cẩm Sương. Quả nhiên ánh mắt của Mặc Tu Nhân sáng lên ngay khi bản thảo thiết kế cuối cùng được hiển thị trên màn hình lớn. Họ đều là những nhà thiết kế đồ trang sức, mọi người đều là hỏa nhãn kim tinh. Nhưng rất nhiều người cũng giống như Mặc Tu Nhân, họ đều ngạc nhiên khi nhìn thấy bản thảo thiết kế này. Lâm Thanh Tuấn chịu trách nhiệm về việc hiến thị bản thảo thiết kế nên anh ta không đứng vào hàng ngũ chấm điểm.
Tuy nhiên, anh ta biết rằng Tống Chí Nam đã gửi bản thảo thiết kế cuối cùng.
Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của mọi người, anh ta nghĩ thâm bản thiết trang sức khiến người ta phải ghen tị sẽ được sản xuất tới đây hân là của Tống Chí Nam. Quả nhiên sau khi chấm hết loạt bản thảo thiết kế cuối cùng thì cô thư ký nhanh chóng tổng kết lại.
Sau đó, cô ta mỉm cười và nói với Mặc Tu Nhân: “Tổng giám đốc Mặc, bản thiết kế cuối cùng có điểm cao nhất có tên là tình yêu của băng và lửa.”
Sau khi thư ký nói xong, cô ta chuyển mẫu tổng hợp điểm của từng khâu cho Mặc Tu Nhân. Mặc Tu Nhân liếc nhìn, anh chỉ tập trung nhìn vào xếp hạng của bản thảo thiết kế của bộ trang sức cuối cùng rồi đưa nó cho người bên cạnh xem.
Lâm Thanh Tuấn thấy Mặc Tu Nhân không có ý kiến gì thì cười nói: “Vì tổng kết điểm không có vấn đề gì nên tôi sẽ công bố vị trí đầu tiên trong bảng bình xét bản thảo lần này là của nhà thiết kế Tống Chí Nam.” Khi nghe thấy điều này, các lãnh đạo cấp cao khẽ xì xào.
“Tôi đoán ngay Tống Chí Nam sẽ giành được vị trí thứ nhất trong cuộc bình xét lần này mà”
“Đúng vậy, cô ta đã giành được nhiều giải thưởng như vậy rồi thì ở đâu cũng sẽ thể hiện được năng lực mà thôi.”
“Tôi còn nghĩ Bạch Cẩm Sương có thể cạnh tranh với cô ta. Kết quả là, ngay sau khi bản thảo thiết kế được đưa ra thì mọi chuyện đã trở nên rõ ràng.”
“Tôi đã nói rồi mà, Bạch Cẩm Sương vẫn còn non tay nghề lắm, không thế nào so với Tống Chí Nam được đâu.”
Dường như là Mặc Tu Nhân không nghe thấy mọi người đang bàn tán xôn xao. Vốn dĩ anh vẫn đang mỉm cười, nhưng khi nghe được những lời nói của Lâm Thanh Tuấn thì lập tức nụ cười kia vụt tắt.
Anh trở nên lạnh lùng rồi nhìn chăm chăm Lâm Thanh Tuấn một cách nặng nề: “Giám đốc Lâm, nói lại những gì vừa rồi anh nói cho tôi nghe xem nào.”
Lâm Thanh Tuấn có vẻ hơi giật mình, anh ta không hiểu sao đột nhiên Mặc Tu Nhân lại tối sầm mặt mũi như vậy.
Anh ta nhíu mày và lặp lại những gì anh ta vừa nói. Kết quả, Mặc Tu Nhân liền quẹt đống tài liệu trước mặt xuống đất: “Bộ phận thiết kế của anh thực sự có bản lĩnh quá rồi đó." Trong phòng họp của các lãnh đạo cấp cao, cổ họng của mọi người như nghẹn lại.
Không ai biết tại sao Mặc Tu Nhân lại đột nhiên nổi giận. Lâm Thanh Tuấn càng cảm thấy không thể giải thích được, anh ta nhíu mày nhìn Mặc Tu Nhân: “Tổng giám đốc Mặc, tôi không biết bộ phận thiết kế của chúng tôi đã làm sai cái gì mà lại khiến anh tức giận như vậy. Dù sao thì anh phải nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì chứ”
Mặc Tu Nhân cười lạnh lùng: “Anh muốn biết chuyện gì đang xảy ra, đúng không?”
Lâm Thanh Tuấn nhìn chằm chằm Mặc Tu Nhân, anh ta không hống hách cũng không nịnh nọt: “Hôm nay nếu đổi lại là người khác đứng ở chỗ này thì họ cũng sẽ muốn biết tại sao ạ.”
Mặc Tu Nhân nheo mắt lại một cách nguy hiểm: “Được rồi, vậy tôi sẽ nói rõ cho anh biết. Đêm qua trước khi đi ngủ, tôi đã tận mắt nhìn thấy Bạch Cẩm Sương vẽ loạt bản thảo thiết kế cuối cùng. Bản thảo thiết kế của cô ấy đều được đem về nhà và được cô ấy thực hiện trong một khoảng thời gian ngắn. Là tôi đã nhìn thấy bức vẽ được hoàn thiện như thế nào, tôi đã xem rất kỹ từng bức trong bộ sưu tập này.”
“Tôi không biết tại sao khi qua tay bộ phận thiết kế của mấy người thì chữ ký lại trở thành tên của Tống Chí Nam. Giám đốc Lâm à, Bạch Cẩm Sương là vợ tôi. Tôi có thể cho cô ấy một đặc quyền để trực tiếp sản xuất các bản thảo thiết kế của cô ấy. Tuy nhiên, tôi đã không làm như vậy vì cô ấy không muốn đi cửa sau. Tôi cũng tin vào năng lực của cô ấy, nhưng thật sự không ngờ lại để tôi chứng kiến chuyện này. Giám đốc Lâm, tôi hy vọng trước giờ tan tâm anh sẽ cho tôi một lời giải thích hợp lý nhất.” Câu nói của Mặc Tu Nhân khiến tất cả mọi người có mặt đều chết lặng. Đặc biệt là những người lãnh đạo cấp cao vừa khen Tống Chí Nam giỏi như thế nào, điêu này chỉ khiến họ cảm thấy đau rát mặt mà thôi. Ít nhiều gì thì trong lòng mọi người đều sửng sốt, họ cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.
Chỉ là Mặc Tu Nhân có một câu nói rất đúng, anh hoàn toàn có thể để Bạch Cẩm Sương đi cửa sau, nhưng anh đã lựa chọn phương thức so sánh bản thảo này. Nếu đã tham gia vào cuộc bình xét bản thảo thì xem như Mặc Tu Nhân phải chấp nhận thắng thua của Bạch Cẩm Sương. Nhưng cuối cùng, Mặc Tu Nhân nói rằng thiết kế của Tống Chí Nam là do Bạch Cấm Sương vẽ. Về điểm này thì rốt cuộc đã có điều gì gian lận phía sau chăng? Thật đáng để suy nghĩ sâu xa mà.
Mặc Tu Nhân sải bước rời đi với vẻ mặt bình thản. Mọi người trong phòng họp quay mặt nhìn nhau, thậm chí có người còn nhìn Lâm Thanh Tuấn đầy ấn ý như thế cho rằng anh ta mới là người biết rõ điều này.
Lâm Thanh Tuấn đứng ở một bên, vẻ mặt cực kỳ khó coi. Anh ta cũng không hề biết rõ sự tình, nhưng nếu không nhờ Mặc Tu Nhân xem trước bản thiết kế của Bạch Cẩm Sương thì e rằng Tống Chí Nam sẽ đứng nhất trong buổi bình xét hôm nay. Sợ rằng khi bộ trang sức được sản xuất dưới tên của Tống Chí Nam thì đến lúc đó Bạch Cẩm Sương mới phát hiện ra sự việc. Khi đó, sợ rằng sẽ khó để điều tra ra chân tướng.
Lâm Thanh Tuấn nhặt một đống bản thảo thiết kế dày cộp lên rồi bình tĩnh rời khỏi phòng họp.
Tại bộ phận thiết kế.
Ngay khi Lâm Thanh Tuấn bước vào phòng thiết kế, anh ta đã ném tập bản thảo thiết kế lên bàn làm việc. Anh ta quay lại nhìn mọi người với vẻ mặt bình thản: “Tất cả lại đây, tôi có chuyện muốn nói.”
Tất cả mọi người đều cho rằng Lâm Thanh Tuấn muốn nói về kết quả của buổi bình xét bản thảo nên họ đều nở nụ cười đi tới. Chỉ là có một số người thông minh đã cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Ánh mắt của Tống Chí Nam lóe lên, cô ta cảm thấy hơi chột dạ. Cô ta nghĩ hôm nay bản thân không làm gì sai cả, hơn nữa lúc bản thảo được bình xét đều là vô danh. Không lẽ ai đó đã phát hiện ra điều gì sai rồi sao? Cô ta nghĩ đến điều này liên lắc đầu, không có chuyện đó đâu. Các vị lãnh đạo cấp cao của công ty chưa từng nhìn thấy bản thảo thiết kế của cô ta và Bạch Cẩm Sương mà.