Vu Ngọc Hân không dễ gì mới đi vào, làm sao có thể dễ dàng rời đi chứ!
Bà ta liếc nhìn chồng mình, dù sao thì chồng bà ta đã ở bên cạnh bà ta hơn hai mươi năm, lại liên tưởng đến tình cảnh hiện tại, bà ta lập tức hiểu được suy nghĩ của ông ấy. Hứa Chấn Thẩm Diệp
Vì con gái của mình, Bách với vẻ mặt nghiêm túc: “Anh rể...chuyện lần này của Phồn Tinh, thực sự khiến mọi người gặp rắc rối, nhưng….bây giờ con bé bị nhốt ở đây, còn bị trói chân bằng xích, việc này...so với thú vật có gì khác biệt đầu chứ. Em là một người bố, thật sự không thể chịu đựng được, anh rể...em trước giờ, chưa từng mở miệng cầu xin anh điều gì, nếu Sở Hạnh Từ đã có thể cứu Phồn Tinh một mạng, anh xem...anh có thể cứu con bé khỏi đây một lần nữa không!”
Long hỏi
Hứa Chấn Long đỏ mặt, nhưng vẫn nhìn Thẩm Diệp Bách một cách mong đợi, hy vọng ông ta có thể nói để Sở Hạnh Từ cứu Hứa Phồn Tinh.
Vu Ngọc Hân thậm chí còn trực tiếp nắm lấy cánh tay của Vu Ngọc Lan: “Chị ơi...Em vì một đứa con gái như Phồn Tinh, em đã từng hy vọng rằng con bé sẽ kết hôn với một gia đình tốt, nhưng...em không ngờ rằng cuối cùng lại hại con bé rơi vào kết cục này. Dù sao con bé cũng là cháu gái của chị mà, vì vậy chị có thể giúp con bé, được không? Xem như người em gái này cầu xin chị!”
Khi Vu Ngọc Lan nghe thấy những điều này, bà ta và chồng đã nhìn nhau, cả hai người cùng nhìn thấy cùng một suy nghĩ trong mắt của nhau.
Được đẳng chân lân đằng đầu!
Đúng vậy, Vu Ngọc Hân và Hứa Chấn Long là một cặp vợ chồng, thật sự là quá lòng tham không đáy rồi!
Trước đây, họ nói rằng chỉ cần có thể cứu được Hứa Phồn Tinh là được, suy cùng thì Hứa Phồn Tinh đã phạm tội giết người, bây giờ cô ta có thể sống sót, đó đã là một ân huệ ngoài vòng pháp luật rồi!
Kết quả là, họ vẫn muốn đưa Hứa Phồn Tinh ra khỏi đây!
Vu Ngọc Lan mặt lạnh lùng nói: “Ngọc Hân, không phải chị không giúp em, mà chị chỉ là một người nội trợ gia đình, hiện tại thực sự không có khả năng, nếu em cầu xin chị, thì em cầu xin nhầm người rồi!”
Sắc mặt của Vu Ngọc Hân hơi thay đổi, bà ta vô thức nhìn anh rể của mình, Thẩm Diệp Bách.
Thẩm Diệp Bách nói với vẻ mặt ủ rũ: “Ban đầu... Phồn Tinh đã giết đứa trẻ đó, nó bị kết án tử hình, theo như anh thấy, đó chắc chắn là phải chết không nghi ngờ gì cả. Thế nhưng suy cho cùng những việc nó đã làm quá điện cuồng, ngay cả khi con bé là con ruột của nhà anh, anh cũng không có cách nào nói gì được. Hơn thế nữa...chuyện này căn bản không phải là chuyện do anh chạy vạy, anh bất lực thôi!”
Khi con người Thẩm Diệp Bách này đã không thể nể tình cảm và thể diện, thì dù cho bạn nói gì, thì cũng sẽ không nể tình!
Đôi mắt của Vu Ngọc Hân đột nhiên đỏ lên: “Anh rể, anh không thể làm chuyện này, chỗ này, anh nhìn xem, không phải chỉ là chỗ cho người ngu ngốc đầu, anh nói bây giờ Phồn Tinh có kết quả như này, không phải do anh chạy vạy, cũng là Hạnh Từ đã giúp đỡ, em biết rằng Hạnh Từ rất nghe lời anh, lời anh nói, cậu ấy chắc chắn sẽ nghe theo, anh xem như là vì lợi ích của chị, giúp em được không?”
Thẩm Diệp Bách sắc mặt lạnh lùng và không trả lời! Ông ta đột nhiên cảm thấy rằng, hôm nay không nên đến gặp Hứa Phồn Tinh với vợ mình!
Vu Ngọc Hân thấy Thẩm Diệp Bách phớt lờ bà ta, nước mắt tuôn rơi. Bà ta nhìn xung quanh, anh rể và chị gái nhìn với vẻ mặt lạnh lùng, Thẩm Đinh Nhiên cụp mắt không nói, vẻ mặt lãnh đạm của Sở Hạnh Từ ngàn năm vẫn không thay đổi.
Bà ta nghiến răng nghiến lợi nhìn thẳng vào Thẩm Đinh Nhiên: “Đinh Nhiên...dì biết dì nói, Hạnh Từ sẽ không nghe lời, nhưng cháu là vợ chưa cưới của cậu ấy, cháu nói, Hạnh Từ nhất định là có thể nghe lời. Cháu hãy giúp dì chỏ nói chuyện với Hạnh Từ, cứu em họ của cháu, được không?”
Thẩm Đinh Nhiên khẽ cau mày nhìn Vu Ngọc Hân: “Dì nhỏ à, không phải là cháu không giúp Phồn Tinh, mà là...con bé hoặc giả danh bệnh tâm thần để được sống ở đây, hoặc con bé phải chấp nhận các biện pháp trừng phạt của pháp luật, dì thậm chí không hiểu điều này sao?”
Khuôn mặt của Vu Ngọc Hân thay đổi: “Nhưng đối với người bình thường mà nói, nhà họ Thẩm của cháu có quyền có tiền, dì không tin, nhà cháu không thể làm được, Đinh Nhiên...cháu bây giờ đã lớn rồi, nhưng Phồn Tinh đã cứu cháu khi cháu còn nhỏ, cháu không thể quên điều đó chứ, những người khác đều có thể không quan tâm đến chuyện này, nhưng cháu không thể. Phồn Tinh xem như là đã cứu mạng cháu một lần. Nếu lần này cháu đã giúp con bé, cũng xem như là báo ơn con bé, chỉ cần con bé có thể ra khỏi đây, dì sẽ dẫn con bé đi khỏi thành phố Trà Giang!”
Nghe những lời nửa khẩn cầu nửa đe dọa của Vu Ngọc Hân, ánh mắt Thẩm Đinh Nhiên vô cùng thất vọng. Từ tối hôm qua đến giờ cô ấy chưa nói chuyện với Sở
Hạnh Từ, bây giờ cầu xin Sở Hạnh Từ, căn bản là chuyện không thể
Tất nhiên, và quan trọng hơn, cô ấy cảm thấy rằng kết quả hiện tại của Hứa Phồn Tinh đã là tốt nhất. Thật không may, dì nhỏ vẫn chưa hài lòng!
Mặt cô ấy cũng lạnh lùng: “Dì nhỏ à, lúc đó khi nhà dì đến thành phố Trà Giang và để Phồn Tinh ở nhà cháu, dì nói, cô ấy đã cứu cháu, bảo cháu giúp cô ấy gia nhập vào tầng lớp thượng lưu, đưa cô ấy đi yến tiệc nhiều hơn, giúp cô ấy tìm con rể vàng, cháu đã đồng ý rồi, dì đã dùng lý do này vào thời điểm đó. Tối hôm qua...dì cầu xin nhà cháu, bảo nhà cháu giúp đỡ, lập tức nói chuyện với Mặc Tu Nhân để anh ấy tha cho Hứa Phồn Tinh một mạng, cũng dùng cái cớ này, bây giờ, tính mạng của Hứa Phồn Tinh đã được cứu, dì đến lấy cớ này để cầu xin cháu, đe dọa cháu, chọc tức cháu, một cái cớ, dùng đi dùng lại, bây giờ cháu mệt mỏi lắm rồi, dì hiểu không? Nếu dì lại lấy cớ này nữa, cháu sẽ thực sự vô cùng ghê tởm dì, dì nhỏ à, dì là trưởng bối của cháu, vậy hãy tiết kiệm chút thể diện cho mình đi
Lời nói của Thẩm Đinh Nhiên không khách sáo, sắc mặt Vu Ngọc Hân đột nhiên thay đổi: “Vậy...cháu như này là không định giúp em họ của mình sao?”
Thẩm Đinh Nhiên nhắm mắt lại: “Cháu không có nghĩa vụ phải giúp cô ấy nữa, cháu đã giúp cô ấy đủ rồi!” Khuôn mặt Hứa Chấn Long cũng lạnh đi, ông ta kéo vợ: “Thôi bỏ đi, đừng cầu xin họ nữa, họ là những người cao sang quyền quý, căn bản không nhìn tới gia đình chúng ta, bà không nhìn ra sao?”
Vu Ngọc Hân giận dữ nhìn gia đình họ Thẩm nói với giọng mỉa mai: “Các người thật là lòng lang dạ sói, tôi chưa bao giờ thấy một gia đình nào mà lạnh lùng như gia đình các người, người khác thì tôi không nói, tốt xấu gì thì chị cũng là chị gái của tôi, chị lại tuyệt tình như vậy, chẳng qua là, bây giờ chị là người thuộc tầng lớp thượng lưu l Xem thường tôi cũng là điều bình thường, chị đã không muốn giúp tôi, vậy thì hãy bỏ đi. Còn anh rể... nói đến đây mới nhớ, anh không liên quan gì đến tôi, nếu anh không coi trọng tôi, tôi cũng hiểu, nhưng...người lòng lang dạ sói nhất là cháu Thẩm Đinh Nhiên. Em gái họ của cháu đã cứu cháu, mà cháu lại có thể tuyệt tình như vậy, cả gia đình các người, nhất định sẽ không được chết tử tế và sẽ bị trừng phạt!” Thẩm Diệp Bách sắc mặt thay đổi, ông ta nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng: “Vu Ngọc Hân, đủ rồi!”
Vu Ngọc Hân co vai lại, rốt cuộc thì bà ta sợ Thẩm Diệp Bách, nhưng nhìn thấy hoàn cảnh bị đất của con gái, bà ta vẫn không kìm được “hừ” một tiếng và chửi thẳng “Anh là cái thá gì, sau này tôi cũng không thèm cầu xin anh nữa!”
Như lời bà ta đã nói, bà ta vội vàng kéo Hửa Chấn Long và bỏ đi, vì sợ Thẩm Diệp Bách sẽ giải tính số với bọn họ.
Vu Ngọc Lan lắc đầu buồn bã bước ra ngoài, bà ấy thật sự không ngờ rằng vì mình không giúp đỡ mà Vu Ngọc Hân lại chế nhạo và nguyền rủa gia đình họ.
Đó là em gái của bà ấy, nhưng...bà ấy thực sự không thể chấp nhận những gì cháu gái đã làm!
Thẩm Diệp Bách bất lực thở dài và an ủi vợ: “Bà đừng bận lòng, loại người như cô ta, chỉ là con người ta lòng tham vô đáy, cho dù hôm nay bà thực sự giúp cô ta đưa Hứa Phồn Tinh ra khỏi đây, sau này cô ta cũng sẽ viện cớ, để chúng ta giúp đỡ gia đình họ, giúp Hứa Phồn Tinh tìm con rể vàng. Cô ta là người như thế nào thì chắc bà cũng đã thấy rõ. Hơn nữa tại sao chúng ta lại cứu Hứa Phồn Tinh? Kẻ giết người như cô ta, được giải cứu cũng là một tai họa cho xã hội!”
Thẩm Đinh Nhiên và Sở Hạnh Từ đi theo Thẩm Diệp Bách và vợ của ông ta, Sở Hạnh Từ nghe thấy những lời của Thẩm Diệp Bách về kẻ giết người, anh ta cúi đầu và cong môi chế nhạo.