Sự việc của Hứa Phồn Tinh, đối với Mặc Tu Nhân và Bạch Cẩm Sương mà nói, chỉ là một tình tiết nhỏ trong cuộc đời của họ.
Hơn nữa, cô ta đã không làm tổn thương Bạch Cẩm Sương, và bây giờ mọi hành động của cô ta hoàn toàn bị kiểm soát.
Hoạt động kinh doanh của văn phòng làm việc Tư Huyền đang đi đúng hướng, có Annie ở đó, Bạch Cẩm Sương về cơ bản không phải lo lắng về bất cứ điều gì. Ngoài ra, bên này cũng là một phần của văn phòng làm việc, còn Bạch Cẩm Sương không cần thiết phải đến mỗi ngày.
Bây giờ, Bạch Cẩm Sương vẫn theo Mặc Tu Nhân đến tập đoàn Tần thị mỗi ngày, cô ấy đã sớm an cư trong văn phòng làm việc của Mặc Tu Nhân rồi.
Chỉ là Mặc Tu Nhân có thể thấy, Bạch Cẩm Sương rất buồn chán và sẽ nhanh chóng nên ẩm mốc, mỗi ngày ngoài việc đọc một vài tài liệu quan trọng và bản thảo thiết kế, không có gì khác để làm cả
Mặc Tu Nhân đã nghe ngóng qua, Bạch Cẩm Sương đã rời bỏ anh ấy trong sáu năm qua, học được rất nhiều điều, cuộc sống mỗi ngày đều rất phong phú, cô ấy chắc chắn sẽ không thể ngồi yên trong một nơi như thế này.
Vào ngày hôm nay, sau khi hoàn thành công việc vào buổi sáng, Mặc Tu Nhân đã lùi lại lịch trình của buổi chiều và yêu cầu Triệu Văn Vương lên lịch lại, anh đưa Bạch Cẩm Sương đến trang sức đá quý Hoàng Thuy tham quan.
Tại bãi đậu xe của trang sức đá quý Hoàng Thuỵ, Bạch Cẩm Sương không thể không hỏi anh ấy: “Anh thực sự là vì muốn đưa em đi thư giãn, mới đưa em đến trang sức đá quý Hoàng Thuỵ?”
Mặc Tu Nhân cong môi: “Nhân tiện kiểm tra đột xuất công việc một chút!”
Mắt Bạch Cẩm Sương chớp chớp và cô ấy không vui: “Vậy...anh là vì công việc, và nhân tiện đưa em ra ngoài để hít thở, phải không?”
Mặc Tu Nhân phát hiện ra rằng sau khi Bạch Cẩm Sương mang thai, tính cách của cô ấy như trẻ con vậy.
Một việc nhỏ như vậy, nếu trả lời không tốt, cô ấy có thể sẽ tức giận.
Mặc Tu Nhân không khỏi xoa xoa mái tóc của mình: “Đồ ngốc, đưa em ra ngoài thư giãn là chính, còn kiểm tra công việc chỉ là phụ!”
Bạch Cẩm Sương khẽ khịt mũi, dù không tin lắm nhưng vẫn cảm thấy rất vui trong lòng!
Kết quả là khi họ ra khỏi xe, vừa xuống lầu, Bạch Cẩm Sương đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. “Các anh cho tôi vào với, tôi muốn hỏi tại sao trước đây tôi đã xin việc rồi mà giờ lại không được thông qua thực tập, trang sức đá quý Hoàng Thuỵ của mấy người sao có thể mâu thuẫn như vậy?” Giọng của một thanh niên trẻ tuổi tràn đầy bất mãn cùng tức giận.
Mặc Tu Nhân liếc nhìn Bạch Cẩm Sương và thấy rằng cô ấy đang nhìn chằm chằm vào chàng thanh niên đó, hơi nhưởng mày: “Em quen à?”
Bạch Cẩm Sương gật đầu: “Đúng vậy, cháu trai của Sở
Tuấn Thịnh!” Mặc Tu Nhân hơi nhưởng mày: “Sao anh lại không biết? Sở Tuấn Thịnh vẫn còn cháu trai
Bạch Cẩm Sương giải thích: “Là con trai của nhà Sở Tĩnh San, nhỏ hơn anh ta không đến vài tuổi, em nghe nói rằng cậu ấy vẫn đang học đại học!”
Mặc Tu Nhân nhàn nhạt liếc Bạch Cẩm Sương: “Em biết không ít về chuyện của Sở Tuấn Thịnh!” Bạch Cẩm Sương: “...không phải là anh hỏi sao?”
Mặc Tu Nhân nói: “Nhưng, anh không ngờ rằng em biết tất cả đó!”
Bạch Cẩm Sương không nói, có nói tiếp, thì vẫn là sai lầm của cô!
Hai người sau khi nhìn chằm chằm vào nhau một lúc lâu, Mặc Tu Nhân quyết định sẽ bỏ qua, dẫu sao, người phụ nữ nhỏ này đang mang thai
Anh ấy nói: “Đi thôi, hãy đi xem trước đã, cháu trai của
Sở Tuấn Thịnh, rốt cuộc muốn làm gì vậy!” Bạch Cẩm Sương gật đầu, và cả hai đi về phía cửa.
Các nhân viên bảo vệ vẫn đang tranh cãi với Kiều Thanh Tuấn, bọn họ tận tâm chặn Kiều Thanh Tuấn và nói một cách lịch sự: “Thưa anh, anh đã không thông qua đơn xin thực tập ở công ty chúng tôi, vì vậy xin anh đừng làm khó chúng tôi nữa!”
Kiều Thanh Tuấn mặt tối sầm: “Nhảm nhí, rõ ràng là tôi đã thông qua trước đây, và nói rằng hôm nay tôi có thể đến làm việc, làm sao các anh có thể nói không cần là không cần!”
Nhân viên bảo vệ trông bất lực: “Công ty không cần anh chứ không phải chúng tôi không cần!”
Kiều Thanh Tuấn hít một hơi sâu: “Vậy các anh để tôi vào đi, tôi sẽ tìm lãnh đạo của công ty các anh để nói chuyện!”
Nhân viên bảo vệ lắc đầu: “Xin lỗi, lãnh đạo công ty chúng tôi nói rằng không thể cho anh vào, họ sẽ không gặp anh!”
Lúc này Kiều Thanh Tuấn gần như tức giận, Bạch Cẩm
Sương nói: “Kiều Thanh Tuấn!”
Kiều Thanh Tuấn đột ngột quay lại, mặc dù Mặc Tu Nhân không biết anh ta, nhưng cậu ta biết Mặc Tu Nhân, nhưng...người vừa mới nói là Bạch Cẩm Sương, cậu ta nhìn chằm chằm vào Bạch Cẩm Sương, và chỉ cảm thấy rất quen thuộc.
Cậu ta cau mày, đang nghĩ mình đã gặp Bạch Cẩm Sương ở đâu đó, thì cậu ta nghe thấy Bạch Cẩm Sương giải thích: “Chị, Bạch Cẩm Sương, trước đây khi em và cậu của em ăn ở một cửa hàng trong khuôn viên trường đại học Trà Giang, chúng ta gặp nhau, cậu của em đã giới thiệu em!”
Kiều Thanh Tuấn vỗ trán, có chút phấn khích: “Cô giáo Tư Huyền!”
Bạch Cẩm Sương mỉm cười và gật đầu: “Đúng rồi, em làm gì ở đây?” Kiều Thanh Tuấn nghe thấy điều này, sắc mặt đột nhiên có hơi đỏ lên, không biết Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân đã nhìn thấy hành vi đáng xấu hổ của cậu ta vừa rồi đến mức nào.
Chỉ là cậu ta lúng túng trong hai giây và đột nhiên phản ứng, không phải Mặc Tu Nhân là người sáng lập Trang sức đá quý Hoàng Thuỵ sao? Cậu ta thực sự là một kẻ ngốc, bây giờ chính chủ đang ở ngay trước mặt cậu ta, cậu ta không nhanh chóng nắm bắt cơ hội để hỏi thử, còn đang suy nghĩ về điều gì!
Cậu ta vội vàng nói: “Là như thế này,...trước đây tôi đã nộp đơn xin thực tập ở công ty, nhưng không biết tại sao, khi tôi đi làm thì họ nói rằng tôi không thông qua, tôi cảm thấy...bọn họ đang chơi đùa với tôi, tôi chỉ muốn hỏi chuyện gì đã xảy ra!”
Bạch Cẩm Sương hơi nhướng mày: “Tôi nhớ rồi...trang sức đá quý Thanh Sương của cậu, cũng không hơn trang sức đá quý Hoàng Thuỵ bao nhiêu, tại sao cậu không tới công ty của cậu?”
Kiều Thanh Tuấn đương nhiên không thể nói với sự thật khi anh ấy nghe điều này, nói rằng anh ấy đến vì Vân Yến.
Cậu ta đỏ mặt, cắn rứt lương tâm và nói dối: “Tôi...tôi chỉ nghĩ rằng trang sức đá quý Hoàng Thuy tốt hơn trang sức đá quý Thanh Sương!”
Bạch Cẩm Sương bật cười: “Nếu cậu của cậu nghe thấy điều này, anh ấy có thể sẽ đánh gãy chân của cậu!”
Kiều Thanh Tuấn không thể không ừm nhẹ một tiếng, khi nghe Bạch Cẩm Sương nhắc đến Sở Tuấn Thịnh: “Tôi mới không sợ cậu ấy!”
Già không nên nết, cùng cậu ta tranh giành một người phụ nữ
Bạch Cẩm Sương tự nhiên không biết Kiều Thanh Tuấn đang nghĩ gì, nhưng cảm thấy rằng... một cậu thanh niên ở độ tuổi này, với tính cách vui vẻ và cởi mở, không bị thuyết phục bởi bất cứ điều gì, đó là bình thường!
Cô ấy nói: “Bây giờ chúng ta đã gặp nhau, nên cậu có thể đi lên cùng chúng tôi, tôi sẽ nhờ Mặc Tu Nhân kiểm tra, sau đó sẽ cho cậu biết kết quả khi chúng tôi tìm thấy nó!”
Kiều Thanh Tuấn lập tức mỉm cười: “Cảm ơn cô giáo Tư Huyền!”
Bạch Cẩm Sương không khỏi mỉm cười và lắc đầu: “Tôi và chú của cậu là bạn bè, cậu gọi tôi là...
Bạch Cẩm Sương chớp mắt, nghĩ nếu gọi là dì nghe cũng kỳ lạ sao sao, cô ấy có lẽ không lớn hơn Kiều Thanh Tuấn bao nhiêu tuổi.
Cô ấy nói: “Cậu nên gọi tôi là chị đi!”
Kiều Thanh Tuấn gật đầu liên tục: “Vậy thì em sẽ gọi chị là chị Cẩm Sương!” Bạch Cẩm Sương gật đầu: “Không vấn đề!”
Mặc Tu Nhân không bận tâm đến kiểu thanh niên mới lớn thế này, cảm thấy bản thân có thể nói chuyện với cậu thanh niên năm hai, anh ấy đưa Bạch Cẩm Sương và Kiều
Thanh Tuấn vào trang sức đá quý Hoàng Thuỵ.
Mặc Tu Nhân không tìm thấy ai khác nên đã trực tiếp nói với Triệu Văn Vương và nhờ anh ta tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Bạch Cẩm Sương cảm thấy nhàm chán nên tình cờ trò chuyện với Kiều Thanh Tuấn, và Mặc Tu Nhân đang kiểm tra công việc của trang sức đá quý Hoàng Thuỵ trong khoảng thời gian này.
Bạch Cẩm Sương không biết phải nói chuyện gì với cậu ta như thế này, kết quả là Kiều Thanh Tuấn đã nói chuyện với Vân Yến ngay khi cậu ta mở miệng nói: “Chị Cẩm Sương, hôm đó chúng ta đã gặp nhau, em thấy thấy chị và Vân Yến đi cùng nhau, chị và Vân Yến có thân thiết không?”
Đôi mắt Bạch Cẩm Sương hơi sáng lên: “Cậu... “
Kiều Thanh Tuấn có chút ngại ngùng, nhưng giọng nói của cậu ta rất vui vẻ: “Em thích chị ấy, thời gian này em đang theo đuổi chị ấy, tất cả mọi người ở trang sức đá quý Hoàng Thuy đều biết điều đó!”
Biểu cảm của Bạch Cẩm Sương đột nhiên hiện lên một điều gì đó tinh tế: “Vậy thì cậu của cậu có biết cậu thích Vận Yến không?”