Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn

Chương 559: Chương 559: Cậu không chịu thiệt đâu






**********

Vân Thành Nam bất đắc dĩ mỉm cười, cằm chống trên trán của Tề Bạch Mai: “Anh làm sao dám lừa dối em chứ, nếu em đã muốn biết, anh nhất định nói không sót một từ cho em biết!”

Nghe thấy lời này, giọng điệu của Tề Bạch Mai lúc này mới tốt hơn một chút, cô ấy khẽ hừ một tiếng: “Anh buông em ra trước rồi hẵng giải thích cho em!”

Vân Thành Nam nghe giọng điệu này của cô ấy, trên cơ bản là hết tức giận rồi, lúc này mới buông cô ấy ra.

Trên mặt anh ta mang theo nụ cười cưng chiều, kéo tay Tề Bạch Mai, đi tới số pha: “Em cũng ầm ĩ mệt rồi, ngồi xuống đây đi, anh giải thích cho em!”

Tề Bạch Mai trừng anh ta: “Anh mới ầm ĩ đấy!”

Vân Thành Nam dở khóc dở cười, gật gật đầu: “Ừ, em nói cái gì cũng đúng, là anh đang ầm ĩ!”

Anh ta vừa kéo Tề Bạch Mai ngồi xuống, dự định giải thích.

Kết quả lúc này, cửa văn phòng đột nhiên bị gõ vang.

Trước khi anh ta hôn Tề Bạch Mai, Trình Ngọc Viện đã ở bên ngoài gõ cửa, chẳng qua, Vân Thành Nam căn bản là không có phản ứng mà thôi.

Lúc này lại nghe thấy tiếng gõ cửa, Vân Thành Nam tưởng là Trình Ngọc Viện, giọng điệu có chút không kiên nhẫn: “Cô còn có việc sao? Không có việc gì thì tự mình rời đi!”

Kết quả, lời của anh ta nói xong, chợt nghe thấy giọng của Bạch Cẩm Sương: “Viện trưởng Vân, sao giọng nói nghe lại tức giận như vậy, tôi là Bạch Cẩm Sương, tôi đến để tìm Bạch Mai!”

Vân Thành Nam sửng sốt, cùng Tiề Bạch Mai hai mắt nhìn nhau.

Tề Bạch Mai lúc này mới hậu tri hậu giác: "Em đã quên Cẩm Sương đang ở bệnh viện, cậu ấy nói muốn đến tìm em!”

Vân Thành Nam đứng dậy: “Vậy anh đi mở cửa cho cô ấy trước!”

Kết quả, anh ta vừa đứng lên, đã nhìn thấy Tề Bạch Mai bĩu môi thở phì phì.

Mắt anh ta chợt lóe, khẽ cười nói: “Bạch Cẩm Sương cũng biết chuyện này, lát bảo cô ấy giải thích cho em, lời anh nói em có thể không tin, bạn thân em nói dù sao cũng nên tin chứ!”

Tề Bạch Mai nghe thấy lời này, hơi há hốc mồm: “Cẩm Sương cũng biết hay sao?”

Vân Thành Nam gật đầu, không biết nghĩ tới cái gì, nụ cười trên mặt phải nhạt dần: “Bọn anh không muốn khiến em buồn, mới không nói cho em biết!”

Nghe nói như thế, trong lòng Tề Bạch Mai có loại dự cảm không tốt.

Vân Thành Nam mở cửa ra, nhìn thấy ngoài cửa chỉ có Mặc Tu Nhân và Bạch Cẩm Sương, anh ta mới nhẹ nhàng thở ra: “Xin lỗi, vừa rồi không biết là hai người!

Bạch Cẩm Sương mỉm cười: “Không sao, tôi cũng là đúng dịp đến đây, vừa lúc nghe nói anh ở đây đã xảy ra chút chuyện, đến xem thử!”

Vân Thành Nam gật đầu: “Hai người vào trước đi!”

Anh ta nhìn thấy trời lạnh như thế, Mặc Tu Nhân thế mà lại chỉ mặc một cái áo sơ mi, Vân Thành Nam có chút giật mình: “Tổng giám đốc Mặc không lạnh sao?”

Bạch Cẩm Sương nghe vậy, nhịn không được cười khẽ: “Anh hỏi anh ấy xem mình đã làm ra việc tốt gì đi!”

Trên mặt Mặc Tu Nhân hiện lên vẻ xấu hổ, chẳng qua, anh cũng không tiện trả lời vấn đề này.

Mắt Vân Thành Nam chợt lóe, tầm mắt dạo một vòng trên người Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân.

Bạch Cẩm Sương nghĩ đến chuyện vừa rồi, vẫn là nhịn không được muốn bật cười: “Anh ấy ném thuốc bác sĩ kê cho anh ấy đi, tôi bắt anh ấy đi tìm, anh ấy vừa rồi lục thùng rác ở tầng trên, thuốc đã tìm thấy rồi, anh ấy ghét bỏ áo khoác đã bẩn, trực tiếp ném đi rồi!”

Dứt lời, cô quay đầu nhìn thoáng qua Mặc Tu Nhân: “Hừ... Thực ra trước kia tôi cũng không phát hiện, Mặc Tu Nhân lại thời trang phang thời tiết như vậy!”

Khuôn mặt tuấn tú của Mặc Tu Nhân hơi đen!

Ngoại trừ vợ anh, nếu người khác nếu dám nói anh như vậy thì...

Chẳng qua, vợ nhà mình nói thì đã nói rồi, vợ là chính mình tìm được, phải chịu đựng thôi!

Vân Thành Nam nhìn thấy ánh mắt qua lại giữa hai người bọn họ, nhịn không được mà cong khoé môi: “Hai người ngồi trước đi, Bạch Mai vừa rồi tức giận không nhẹ, cô nên giúp tôi giải thích một chút với cô ấy đi!”

Về thuốc của Mặc Tu Nhân, Vân Thành Nam đã giúp Bạch Cẩm Sương sắp xếp bác sĩ rồi, mặc dù anh không biết tất mọi chuyện, nhưng cũng có thể đoán được một phần.

Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân ngồi xuống, lúc này cô mới thấy, vẻ mặt Tề Bạch Mai u oán trừng mắt nhìn mình.

Bạch Cẩm Sương cạn lời: “Bạch Mai, cậu đây là làm sao vậy? Sao vẻ mặt như thể tớ phụ bạc cậu vậy?”

Tề Bạch Mai tức giận dẩu miệng: “Cậu chính là đã phụ bạc tớ, cậu phụ sự tín nhiệm của tớ đối với cậu, cậu vậy mà lại giúp đỡ Vân Thành Nam giấu diếm tớ!

Bạch Cẩm Sương hơi chột dạ, nhịn không được nhìn Vân Thành Nam, họ khan một tiếng: “Cái đó, anh đã nói với cậu ấy rồi sao?”

Vân Thành Nam có chút bất đắc dĩ: “Trước đó cô ấy nhìn thấy Trình Ngọc Viện, rất tức giận, náo loạn một hồi, rất nhiều người đều nhìn thấy!”

Nghe vậy, Bạch Cẩm Sương cũng có thể nghĩ đến, Tề Bạch Mai tính tình nóng nảy này, khẳng định sẽ không dễ dàng để yên cho qua chuyện được.

Nghĩ đến lúc cô vừa đến, nghe thấy các bác sĩ và y tá bàn tán, nhịn không được câu môi: “Cậu ấy ầm ĩ lợi hại, cho nên, anh mới vác cậu ấy quay về văn phòng sao?”

Nghe thế, Vân Thành Nam nhất thời có chút không được tự nhiên giơ tay, tay che chóp mũi ho nhẹ một tiếng: “Tôi là sợ cô ấy tức giận tới mức hỏng người!”

Tề Bạch Mai méo miệng: “Vân Thành Nam, anh nói đúng lương tâm mình đi, anh thực sự là sợ em tức giận sao?”

Nghĩ đến chính mình bị hôn cả người run lên, dáng vẻ chân mềm eo nhũn, Tề Bạch Mai vừa thẹn vừa giận.

Kết quả, Bạch Cẩm Sương nói một câu kế tiếp, lại làm cho khuôn mặt cô ta đỏ thành trái táo chín: “Bạch Mai, miệng của cậu làm sao vậy? Hình như hơi sưng!”

Tề Bạch Mai đỏ mặt, nghẹn khí trừng Bạch Cẩm Sương, cậu còn dám biết rõ cổ mà vẫn cố hỏi hay sao.

Bạch Cẩm Sương nhìn dáng vẻ này của Tề Bạch Mai, nhịn không được cười khẽ, cũng không bắt nạt cô ấy nữa: “Tớ đùa cậu thôi, tớ chính là muốn nói với cậu, cậu đừng trách viện trưởng Vân, chuyện của Trình Ngọc Viện đó, tớ cũng biết!”

Tề Bạch Mai nghe nói như thế, hung hằng trừng mắt nhìn liếc Vân Thành Nam, lúc này mới nhìn Bạch Cẩm Sương: “Cậu không thể gạt tớ, giữa cô ta và Vân Thành Nam, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Bạch Cẩm Sương thở dài bất đắc dĩ: “Trước đó không nói với cậu, giúp Vân Thành Nam gạt cậu, là không muốn cậu buồn, nếu bây giờ cậu đã nhìn thấy Trình Ngọc Viện, so với việc khiến cậu khó chịu, còn không bằng tớ nói cho cậu sự thật. Thật ra, mẹ viện trưởng Vân không quá thích cậu!”

Nghe vậy, Tề Bạch Mai lập tức cứng người lại, cô ta không phải đứa ngốc,




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.