Nghe như vậy, thần sắc Tề Bạch Mai cuối cùng cũng tốt hơn một chút: “Nói cũng đúng!”
Dứt lời, cô ta nhìn thoáng qua Bạch Cẩm Sương, khóe miệng giật giật: “Cẩm Sương, cậu nói thử xem tại sao Lâm Kim Thư lại được mẹ của Cảnh Hạo Đông thích như thế chứ? Mình có nên tìm cô ấy nhờ tư vấn hay không nhỉ?”
Bạch Cẩm Sương bất đắc dĩ: “Cậu với Lâm Kim Thư có hai tính cách trái ngược nhau, một người thì lạnh lùng đến đáng sợ, một người thì lại quá nhiệt tình hoạt bát. Cậu tìm cô ấy xin kinh nghiệm không sợ mẹ của viện trưởng Vân càng ghét cậu hơn sao?”
Tề Bạch Mai nói như sắp khóc: “Thế tớ phải làm gì bây giờ?”
Bạch Cẩm Sương liếc nhìn Vân Thành Nam: “Cậu đừng có gấp, cứ từ từ đi, cậu hãy đặt niềm tin vào viện trưởng Vân. Từ nay về sau, hai người các cậu dù có chuyện gì thì cũng cố gắng đừng dối gạt nhau. Còn về phần bố mẹ hai bên, chỉ cần thành tâm một chút thì ắt hẳn có thể làm họ thay đổi suy nghĩ rồi!”
Nghe Bạch Cẩm Sương nói vậy, Tề Bạch Mai bán tín bán nghi: “Thật vậy chứ?”
Bạch Cẩm Sương bất lực: “Viện trưởng Vân hiểu rõ về mẹ anh ta hơn, cậu có thể hỏi anh ta thử xem!”
Vân Thành Nam: "..."
Tề Bạch Mai quay đầu nhìn Vân Thành Nam: “Lời của Cẩm Sương có vẻ rất có lý, anh cảm thấy em có thể khiến mẹ anh thích em không?”
Vân Thành Nam bất đắc dĩ thở dài, không biết nên nói thật hay nói dối đây. Lúc này, Mặc Tu Nhân vốn vẫn luôn trầm mặc đột nhiên mở miệng: “Cô Tề, nếu mẹ của viện trưởng Vân đã khó nói như thế thì hẳn là anh ấy cũng không muốn cô biết sự thật. Mẹ của anh ấy không thích cô, cô cũng đừng dò hỏi đến cùng. Loại chuyện này vẫn nên để viện trưởng Vân giải quyết riêng thì hơn! Nguyên nhân gây ra cái thứ gọi là quan hệ mẹ chồng nàng dâu này cuối cùng cũng đều nằm ở trên người người đàn ông. Cô không cần chấp nhất với thái độ của mẹ viện trưởng Vân!”
Nghe vậy, Vân Thành Nam kinh ngạc nhìn về phía Mặc Tu Nhân.
Tề Bạch Mai trợn tròn hai mắt, nhưng dường như cô ấy đã hiểu ra điều gì đấy nên cũng không tiếp tục hỏi thêm.
Mặc Tu Nhân nói: “Cơ thể Cẩm Sương không được thoải mái cho lắm, tôi đưa cô ấy về trước đây!”
Vân Thành Nam gật đầu, cùng Tề Bạch Mai đứng dậy, tiễn Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân đi.
...
Mặc Tu Nhân trực tiếp đưa Bạch Cẩm Sương về nhà.
Trên đường, Bạch Cẩm Sương không biết nghĩ đến điều gì, không nhịn được cười khẽ nhìn về phía Mặc Tu Nhân: “Không ngờ anh lại có nhiều hiểu biết như vậy, lại còn biết điểm mấu chốt của mối quan hệ giữa mẹ chồng nàng dâu nằm ở đâu cơ đấy!”
Mặc Tu Nhân nắm chặt tay lái: “Anh chỉ muốn về sớm một chút thôi mà!”
Nếu không, dựa theo tính cách của anh sẽ không nói những lời vô nghĩa như thế.
Bạch Cẩm Sương chớp chớp mắt: “À, đúng rồi, dạo gần đây anh rất bận mà!"
Mặc Tu Nhân nghe vậy, im lặng vài giây, vẻ mặt trầm xuống: “Công việc ở thời điểm nào thì anh cũng có thể hoàn thành hết. Anh chỉ muốn được nghe em giải thích thôi!”
Bạch Cẩm Sương sửng sốt, cô biết Mặc Tu Nhân muốn biết chuyện gì rồi. Cô chớp mắt, quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe, trong lòng tính toán thử xem nên giải thích chuyện này với Mặc Tu Nhân như thế nào.
Chắc chắn không thể nói thật được, dù sao, cô cũng đã đồng ý với người đó rôi!
Cho dù là cô nói cho Mặc Tu Nhân thì cũng phải bắt Mặc Tu Nhân giúp cô che giấu. Hơn nữa, điều này còn vi phạm lời hứa của cô với người đó.
Tuy bây giờ cô vẫn chưa thể thật sự chấp nhận thân phân của đối phương nhưng dù sao người đó cũng là người nói cho cô biết mọi chuyện. Cô hiểu được sự quan tâm của người đó dành cho mình.
Thế nhưng, tình huống hiện tại, Mặc Tu Nhân rõ ràng đã nhận ra được điều gì đó, nếu không nói gì thì cũng không được.
Nghĩ đến đây, trong lòng Bạch Cẩm Sương có chút rối rắm.
Khi mọi người hy vọng thời gian trôi qua chậm một chút thì thời gian thường trôi qua rất nhanh.
Bạch Cẩm Sương thấy mình chưa lưỡng lự được bao lâu thì xe đã đến Biệt thự số một Hương Uyển.
Vào cửa, Bạch Cẩm Sương ngồi trên sô pha, nhìn Mặc Tu Nhân đang ngồi ở sô pha kế bên, bình tĩnh nhìn cô, dường như đang đợi một đáp án.
Bạch Sương hơi buồn rầu, anh ấy đây là đang tức giận, ghét bỏ việc cô gạt anh ấy sao? Thậm chí còn không muốn ngồi chung ghế sô pha với cô.
Bạch Cẩm Sương méo miệng: “Anh muốn hỏi điều gì?”
Con ngươi Mặc Tu Nhân lóe sáng.
“Em có quen vị bác sĩ kia sao?”
Bạch Cẩm Sương gật đầu: “Nhận thức, nếu không em cũng không dám để uống mấy loại sản phẩm ba không đó chứ!”
Mặc Tu Nhân nghe vậy liền cau mày: “Những thứ thuốc đó thật sự có thể trị được bệnh của anh sao?”
Biểu cảm trên mặt Bạch Cẩm Sương trở nên phức tạp, không biết nên nói như nào cho phải.
Hơn nửa ngày, cô mới mở miệng nói: “Em đã đồng ý với người khác một số việc nên bây giờ em không thể nói ra. Em chỉ có thể cho anh biết rằng chứng mất ngủ và cáu kỉnh cuẩ anh kia sau hai mươi tuổi càng trở nên nghiêm trọng hơn. Đó cũng không phải là chứng mất ngủ bình thường mà là do một loại độc tố trong cơ thể gây nên, nói chính xác hơn, Mặc Tu Nhân, anh trúng độc rồi!”
Mặc Tu Nhân ngây ngẩn cả người: “Sao lại thế được? Hơn nữa, nửa năm qua anh đã khá hơn nhiều! Đâu có xu thế ngày càng nghiêm trọng hơn đâu!”
Bạch Cẩm Sương nhấp môi, đôi mắt sáng lấp lánh, nếu cô đã chọn việc để Đàm Phi Tuấn đưa thuốc giải cho Mặc Tu Nhân trước hôn lễ thì cũng không cần phải lo lắng Mặc Tu Nhân có thể vì thuốc giải của mình mà ở bên cô.
Cô mím môi nói: “Đó là bởi vì em là thuốc giải của anh!” Mặc Tu Nhân sửng sờ: “Em nói cái gì cơ?”
Bạch Cẩm Sương biết những lý do thoái thác khác không thể khiến cho Mặc Tu Nhân tin tưởng nên có thể nói cho anh biết một phần chân tướng: “Nửa năm trước, sau khi anh và em ở bên nhau, chứng mất ngủ của anh đã thuyên giảm đáng kể. Nguyên nhân chủ yếu là do em là thuốc giải của anh, hay nói chính xác hơn, máu của em có thể trung hòa tác dụng của độc tính trong cơ thể anh. Thuốc trong tay là dùng máu của em để làm thuốc dẫn để điều chế ra, vậy nên anh đừng vứt nó đi, phải điều trị thật nghiêm túc, anh đã biết chưa?”
Cả người Mặc Tu Nhân đờ ra, anh nắm chặt chai thuốc màu trắng trong tay, niết đến mức cái chai bị biến dạng.
Cho dù anh thấy việc này có chút vớ vẫn nhưng Bạch Cẩm Sương lại không có lý do gì để lừa anh cả. Hơn nữa, đúng như Bạch Cẩm Sương nói, sau khi gặp được cô ấy, chứng mất ngủ của anh mới thuyên giảm nhiều như vậy.
Anh bình tĩnh nhìn Bạch Cẩm Sương: "Sao em lại biết được những việc này?”
Bạch Cẩm Sương nhấp môi: “Mặc Tu Nhân, những chuyện khác em không thể nói cho anh được. Anh chỉ cần biết rằng thuốc không có vấn đề gì hết, có thể điều trị bệnh của anh, còn những việc khác anh đừng hỏi đến. Có được không?"
Mặc Tu Nhân nghe vậy, từ từ nhắm mắt lại.
Anh đột nhiên đứng dậy, bước đến trước mặt Bạch Cẩm Sương, đưa tay ôm chầm lấy cô.
Bạch Cẩm Sương vỗ lưng anh: “Anh đừng lo lắng, em không thể nói cho anh chỉ là do em đã đồng ý với người đó sẽ giúp người đó che giấu, cũng không phải là chuyện gì to tát đâu!”
Giọng nói của Mặc Tu Nhân khàn khàn: “Anh không nhất thiết phải biết những chuyện này. Nếu em đã đồng ý với người khác, anh nhất định sẽ không khiến em phải khó xử!”