Bạch Cẩm Sương giật mình! Hôm nay lúc cô thiếu chút nữa bị xe đụng quả thật là đang suy nghĩ chuyện của Mặc Tu Nhân và Qúy Nhiên.
Mặc Tu Nhân gần đây không trở về biệt thự số một Hương Uyển, bọn họ vốn là chia phòng để ngủ, cô rõ ràng vẫn ở trong phòng, ai cũng không làm phiền đến cô, nhưng mà cô lại cảm thấy không giống như vậy.
Gần đây, buổi tối lại bị mất ngủ. Tân Vô Đoan thấy Bạch Cẩm Sương không nói lời nào, cho là cô thâm chấp nhận rồi.
Anh ta tức giận nói: 'Cẩm Sương, nếu anh ta đối xử tệ bạc với em như vậy, em hãy chia tay với anh ta, anh sẽ chăm sóc cho em, được không?”
Bạch Cẩm Sương sửng sốt, ánh mắt nhìn Tân Vô Đoan có chút phức tạp: “Anh Vô Đoan, anh đang nói đùa gì thế!"
Tân Vô Đoan vẻ mặt nghiêm túc khác thường: "Anh không phải đang nói đùa, anh nói thật!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Cẩm Sương lạnh xuống: "Vậy em hy vọng, anh Vô Đoan sau này đừng nói như thế, em không cần ai chăm sóc cả, em có thể tự chăm sóc bản thân mình, còn nữa, anh ăn cơm xong rồi thì hãy về đi!"
Vẻ mặt Tân Vô Đoan cố chấp: "Anh không về, tối nay anh ở lại đây với em!"
Bạch Cấm Sương cau mày, so với Tân Vô Đoan còn cố chấp hơn: "Nếu như anh không về, bây giờ em lập tức đi làm thủ tục xuất viện!"
Tần Vô Đoan cuối cùng cũng phải thỏa hiệp.
Trên mặt thoáng chút ẩn nhẫn khổ sở: "Được, anh đồng ý với em, ăn xong anh sẽ về."
Cuối cùng, Tân Vô Đoan vẫn rời khỏi bệnh viện, buổi tối, Tê Bạch Mai ở lại chăm sóc Bạch Cấm Sương. Tê Bạch Mai giống như cái tên hoa mỹ của cô ta: "Bạch Cấm Sương, tôi chỉ là vì báo đáp hôm nay cô đã ra tay giúp đỡ, giúp tôi đánh cái tên cặn bã và ả tiểu tam kia."
Bạch Cẩm Sương không nói gì, cô thật sự không suy nghĩ nhiều.
Cùng lắm, có Tê Bạch Mai ở lại chăm sóc cô, Tần Vô Đoan mới có thể yên tâm rời đi. Chỉ vậy thôi. Buổi tối 11 giờ, biệt thự số một Hương Uyển. Buổi chiều Mặc Tu Nhân thử tám bộ vest, ngồi yên tĩnh trên ghế sofa ở phòng khách. Sắc mặt của anh càng ngày càng u ám, mười một giờ rồi. Bạch Cẩm Sương vẫn chưa về! Anh đã tốn nhiều thời gian và công sức để thử quần áo, mua hoa, cả ngày căng thẳng gấp gáp, chính là để buổi tối về nhà hòa giải mâu thuẫn với cô.
Nhưng cô lại không trở về! Mặc Tu Nhân cảm thấy, bản thân chẳng khác nào đang làm trò hề. Anh hỏi Lâm Thanh Tuấn, hôm nay Bạch Cẩm Sương ra ngoài làm gì, sáng sớm đến quẹt thẻ, cũng chưa trở lại công ty. Thời gian trôi qua từng giây từng phút, sắc mặt Mặc Tu Nhân càng trở nên khó coi. Có phải cô định sau này cũng không quay về? Cuối tuần, cô ở lại nhà Lâm Kim Thư anh còn có thế hiểu được, nhưng bây giờ thì sao? Đây là muốn kết thúc hợp đồng hôn nhân sao? Nghĩ tới điểm này, trong lòng Mặc Tu Nhân vừa hoảng sợ vừa có chút tức giận, một loại trâm tư từ trước đến nay chưa từng có cuốn lấy anh.
Lúc này, điện thoại di động đột nhiên sáng lên. Cảnh Hạo Đông: "Tu Nhân, tối nay cậu với Bạch Cẩm Sương làm lành lại như trước rồi chứ? Mua hoa thử áo quần, đây là ý tưởng của Hạo Đông nghĩ ra cho Mặc Tu Nhân, anh ta nói, phụ nữ là động vật có tính thị giác, đều thích lãng mạn. Ăn mặc chỉnh tề, tặng hoa, những cái này đều nhất định phải làm! Nhưng đáng tiếc, Mặc Tu Nhân cảm thấy, mình bây giờ chẳng khác gì một tên ngốc.
Mặc Tu Nhân: 'Cô ấy không về! "
Cảnh Hạo Đông: 'Hả, không phải chứ, cho nên...một mình cậu ở nhà đợi cô ấy? "
Không biết tại sao, thấy tin nhắn này của Cảnh Hạo Động, lửa giận trong lòng Mặc Tu Nhân càng dâng lên.
Mặc Tu Nhân: 'Cậu suy nghĩ nhiều rồi, tôi đã rửa mặt xong định đi ngủ, nếu cô ấy không muốn về, đời này cũng không cân trở về nữa! "
Cảnh Hạo Đông: 'Cậu rõ ràng là đang nói lẫy, tôi chưa từng thấy cậu vì một người phụ nữ mà tâm hồn treo ngược cành cây như vậy. Cậu đừng ngang ngược thế chứ, cô ấy không về thì cậu có thể đi tìm cô ấy: Mặc Tu Nhân thấy hai chữ ngang ngược, liền không nhịn được muốn đánh cho Cảnh Hạo Đông một trận.
Cho là anh ngang ngược, nhưng anh dựa vào cái gì để đi tìm cô. Anh huy động nhân lực (bận rộn) cả một ngày, hồi hộp căng thẳng, nhưng cuối cùng lại trong tình cảnh này, anh sắp tức chết đi được, còn muốn anh tìm cô, đừng có mơ Mặc Tu Nhân: 'Muốn tôi đi tìm cô ấy, kiếp sau đi! "
Cảnh Hạo Đông: 'Hừ, tên này, cậu thật là mạnh miệng!"
Mặc Tu Nhân: 'Cậu thích bị liên lụy?"
Cảnh Hạo Đông: 'Đừng, đừng, đừng, cậu buồn cười thật, không đi tìm cũng được, tôi gọi điện hỏi thăm tình hình, cậu thờ ơ không quan tâm, lỡ như vợ cậu bỏ chạy cùng người khác, cậu muốn khóc cũng không được! Mặc Tu Nhân nhìn tin nhắn của Cảnh Hạo Đông, trong lòng đột nhiên lộp bộp một cái.
Bạch Cẩm Sương sẽ chạy theo người khác sao? Anh đông nhiên không xác định được, bởi vì anh biết, Bạch Cấm Sương đổi với mình cũng không hề có tình cảm gì.
Nhiều nhất là cảm kích mà thôi! Mặc Tu Nhân: 'Tôi đối với cô ấy, không phải không hề quan tâm Cảnh Hạo Đông: Vậy thì gọi điện thoại hỏi đi, tôi nói cậu ấy, tình cảm của cậu... Mặc Tu Nhân mặt đen như đáy nồi, vẫn chưa có tin hôi âm của Cảnh Hạo Đông. Anh nhìn chằm chằm điện thoại di động mấy giây, cuối cùng vân bấm số điện thoại của Bạch Cẩm Sương.
Anh tự nhủ trong lòng: 'Thử gọi một lần, nếu gọi được, hỏi thử cô ấy sau này còn muốn quay về không! Nếu không gọi được, vậy sau này anh cũng mặc kệ. Mặc Tu Nhân vốn dĩ không biết, bản thân nhìn điện thoại chằm chằm, vẻ mặt có bao nhiêu khẩn trương.
Điện thoại di động reo năm hồi, không có người nhận, sắc mặt Mặc Tu Nhân khó coi cùng vô cùng.
Có thể là đã tạo ra khoảng cách, Mặc Tu Nhân mấy ngày không về nhà, Tiểu Bạch không còn sợ anh nữa rồi, gan lớn bằng trời chạy tới bên chân anh. Kết quả bị Mặc Tu Nhân đẩy ra một bên. Tiếu Bạch trợn đôi mắt to tròn, ánh mắt đầy vẻ vô tội, cực kì dễ thương.
Chỉ tiếc là Mặc Tu Nhân một ánh mắt cũng không thèm nhìn nó. Đột nhiên điện thoại được kết nối.
Một âm thanh ngái ngủ truyền tới: "Alo, ai đó, đã nửa đêm còn gọi điện thoại?”
Mặc Tu Nhân mặt hơi biến sắc: "Cô là ai, không phải Bạch Cẩm Sương!"
Mặc Tu Nhân từ trước đến nay đều rất nhạy cảm với âm thanh, chỉ nghe một chữ anh cũng biết đối phương không phải Bạch Cấm Sương. Hơn nữa, đây cũng không phải là bạn thân của Bạch Cấm Sương, không phải giọng của Lâm Kim Thư.
Đối phương cuối cùng cũng tỉnh táo một chút, giọng nói không được kiên nhẫn: "Anh tìm Bạch Cẩm Sương sao, cô ấy đang ngủ!"
Sắc mặt Mặc Tu Nhân trầm xuống: "Bạch Cẩm Sương đang ở đâu?"
Đối phương ngáp một cái: “Anh đừng làm phiền người khác, Bạch Cẩm Sương bị tai nạn giao thông, ở bệnh viện, có chuyện gì nữa không? Không có thì tôi cúp máy đây!"
Mặc Tu Nhân biến sắc trong nháy mắt, lập tức từ ghế sofa đứng lên: "Cô nói gì? Bạch Cẩm Sương bị tai nạn? Cô ấy ở bệnh viện nào? Cô ấy bây giờ sao rồi?"
Mặc Tu Nhân sốt ruột hỏi một hơi, anh làm sao cũng không nghĩ tới, Bạch Cấm Sương không về nhà là vì xảy ra tai nạn giao thông! Giờ phút này anh tự trách mình, nếu anh gọi cho cô sớm hơn một chút thì tốt rồi.
Tê Bạch Mai, hoàn toàn bị bốn câu hỏi liên tục kia đánh thức: "Tôi nói này người anh em, tai nạn xảy ra vào buổi chiêu, bây giờ cũng khuya lắm rồi, anh thật là một người phiền phức, nhìn thời gian đi được không hả, muốn đến bệnh viện thì đến ngày mai rồi nói!"
Âm thanh của Mặc Tu Nhân vừa lạnh lẽo vừa dứt khoát: "Cô đưa điện thoại cho Bạch Cẩm Sương, tôi muốn nói chuyện với cô ấy."
Tê Bạch Mai không ngờ tới, đối phương lại khó nói chuyện như vậy, nhưng cô cũng là người tính tình cứng rắn, trực tiếp đáp trả Mặc Tu Nhân: "Tôi nói anh đó, có nghe hiểu tiếng người không, Bạch Cẩm Sương ngủ rồi, anh la hét cái gì chứ, cô ấy không có chuyện gì nghiêm trọng, ngày mai anh gọi lại được không?”