Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn

Chương 231: Chương 231: Làm phiền giấc mơ của người ta 




"Không thể thế được, tôi bây giờ sẽ đến thăm cô ấy! Cô ấy ở cái bệnh viện nào?" Giọng nói của Mặc Tu Nhân mạnh mẽ, trên mặt mang theo vẻ lo lắng mà chính anh cũng không phát hiện ra.

Tê Bạch Mai trợn tròn mắt, vừa tức giận lại không nói gì: "Anh yêu hay không, không liên quan đến việc của tôi!”

"Cô không chỉ cho tôi địa chỉ, tôi tự mình tìm!" Mặc Tu Nhân giống như là không có nghe thấy, làm cô ta tức giận không nói lên lời.

Tê Bạch Mai thật sự bó tay: "Bệnh viện Việt Đức trên đường Cảnh Minh trong trung tâm thành phố, anh tự làm đi! Đừng có gọi điện thoại nữa!"

Tê Bạch Mai nói xong, trực tiếp tắt điện thoại, còn âm thâm trong lòng đặt cho đối phương một cái biệt danh, đồ thần kinh Đêm khuya muộn rồi, còn làm phiền giấc mơ của người ta Mặc Tu Nhân nghe giọng nói của đối phương, Bạch Cẩm Sương chắc là không bị thương nặng. Nhưng mà, buổi tối còn phải nhập viện, anh rốt cuộc là không thể không lo lắng.

Mặc Tu Nhân trực tiếp cầm cái chìa khóa xe lên, lái xe đến bệnh viện.

Anh bây giờ hối hận ruột đều xanh, anh lẽ ra không nên cùng Bạch Cẩm Sương chiến tranh lạnh. Nếu không, khi cô xảy ra chuyện, chính anh lại có thể hoàn toàn không biết gì cả! Trên đường đi, anh gọi điện thoại cho Triệu Văn Vương, nhờ anh ta tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra trong vụ tai nạn xe hơi.

Trong lúc nhanh chóng muốn đến bệnh viện, điện thoại của Cảnh Hạo Đông gọi đến.

Mặc Tu Nhân kết nối với bluetooth của xe, trực tiếp kết nối: "Cậu có chuyện gì không?”

Cảnh Hạo Đông nở một nụ cười lên tiếng: "Cũng không có chuyện gì, tôi lâu lắm rồi không nhìn thấy cậu, cũng không trả lời lại tin nhắn của tôi, còn tưởng cậu ở trần gian bốc hơi mất rồi!"

Bây giờ đã gân mười hai giờ, mà trên đường xe vân rất nhiều.

Mặc Tu Nhân không kiên nhẫn: "Không có chuyện gì tôi tắt máy!" Anh vừa mới nói xong, thì một chiếc xe bên cạnh bóp còi.

Giọng nói của Cảnh Hạo Đông lập tức cao lên: "Cậu đang ở bên ngoài à? Không phải đang rửa mặt đi ngủ hay sao?"

Khuôn mặt tuấn tú của Mặc Tu Nhân lập tức căng thẳng: "Tôi hiện tại đang đến bệnh viện!"

Giọng nói của Cảnh Hạo Đông ngay lập tức trở lên lo lắng: "Cậu bị làm sao thế? Đi bệnh viện làm gì?"

Giọng nói của Mặc Tu Nhân trâm lảng: "Đi tìm Bạch Cẩm Sương!"

Cảnh Hạo Đông nhất thời không phản ứng lại, cười lớn lên: "Cậu không phải đã mỏi, cho dù cậu đi tìm cô ấy, cũng phải chờ đến kiếp sau hay sao? Chậc chậc chậc, tự vả vào mặt chính mình có đau hay không, lời này mới nói cũng không..."

Anh ta sau đó bỗng nhiên lại nhận ra, bệnh viện cũng không phải là cái nơi tốt, Mặc Tu Nhân đi bệnh viện để tìm Bạch Cẩm Sương, chắc chắn là cô ấy đã xảy ra chuyện gì.

Từ "Lâu" trực tiếp bị chặn lại ngang cổ họng, Cảnh Hạo Đông ho đến kinh thiên động địa.

Một lúc sau, giọng nói của anh ta mới khó chịu, lo lắng nói: "Bạch Cẩm Sương sao lại ở bệnh viện? Cô ấy không xảy ra chuyện gì chứ!"

Mặc Tu Nhân thấy trí thông minh bị cản trở này của người bạn thân có thể so với phản xạ hình cung của Trái Đất, giọng nói lạnh lùng: "Tai nạn khi lái xe, cụ thể như nào tôi sẽ điều tra xem!"

Anh vẫn là không tin được những gì mà người khác nói ra, nhất định phải là mắt thấy thật sự thì mới yên tâm. Cảnh Hạo Đông cũng không nhiều lời, giọng nói nghiêm túc: "Cậu nhanh đến xem đi, tôi không làm phiền cậu nữa, lái xe cẩn thận!"

Mặc Tu Nhân lạnh lùng ừ một tiếng, rồi tắt điện thoại. Mặc Tu Nhân đến bệnh viện, trực tiếp đi thẳng đến phòng bệnh của Bạch Cẩm Sương.

Phòng bệnh của bệnh viện, buổi tối sẽ không khóa cửa lại, để đề phòng bệnh nhân có xảy ra việc gì, bác sĩ khi có yêu cầu có thể trực tiếp đến điều trị kịp thời ngay lập tức. Mặc Tu Nhân nghĩ đến trong điện thoại còn có một giọng của một cô gái, anh đến trước cửa, liên chọn gõ cửa.

Tê Bạch Mai cùng Bạch Cẩm Sương cùng ở trong một phòng bệnh có giường đôi, giường cho bệnh nhân bên cạnh không có bệnh nhân, Tê Bạch Mai liền nhân tiện thẳng thăng vô tư đến chiếm lấy. Tê Bạch Mai vừa phải nhận một cuộc điện thoại không biết của ai, vừa mới nổi lên một cơn buồn ngủ, liền lập tức chìm vào giấc mơ đẹp. Kết quả là, cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng râm râm, bị gõ vang.

Tê Bạch Mai cực kỳ tức giận, thầm nghĩ muốn chửi mẹ nói Cảm xúc của cô ta đã muốn tới bờ vực của sự bạo lực. Cô ta mang cơn tức giận bước xuống giường, chạy tới bên cửa phòng bệnh, dùng một tay mở cửa ra.

Mặc Tu Nhân nghe thấy giọng nói của người phụ nữ, so cùng với giọng nói trong điện thoại thấy không khác nhau lắm, vẻ mặt của anh không một chút thay đổi hỏi: "Cho hỏi đây là phòng bệnh của bệnh nhân Bạch Cẩm Sương phải không?”

Tê Bạch Mai không chỉ có nghe ra giọng nói của Mặc Tu Nhân, còn nhận ra Anh ta là ai, cô ta trực tiếp mắng chửi: "Anh bị bệnh à! Hơn nửa đêm rồi còn đập cửa cái gì?"

Mặc Tu Nhân không nhìn ra được sự tức giận của cô ta, bình tĩnh nói: "Không bệnh thì đừng đến bệnh viện, cô tránh ra một bên, tôi là đến để thăm Bạch Cẩm Sương!"

Bạch Cẩm Sương lúc trước ngủ không được, buổi tối, bác sĩ phải kê cho cô một viên thuốc an thần, nếu không, cô cũng không thể ngủ sâu như vậy.

Tê Bạch Mai ngọn lửa tức giận hiện ra trước mắt trừng mắt nhìn Mặc Tu Nhân, vừa muốn mảng Mặc Tu Nhân, vừa muốn mắng chính cô: "Tôi thật sự là đầu óc có vấn đề, mới có thể tự đứng ra nhận việc, ở lại chăm sóc cho Bạch Cẩm Sương!"

Giọng nói của Mặc Tu Nhân không hề thay đổi, anh mở miệng nói: "Cô đi đến khách sạn Ngũ Nhất ở phía đối diện, nói tên của tôi ra, là có thể trực tiếp nhận phòng, tôi sẽ gọi điện trước cho quầy lễ tân của khách sạn một cuộc, cảm ơn cô đã chăm sóc Bạch Cẩm Sương, tiếp theo, để tôi chăm sóc cô ấy!"

Tê Bạch Mai lớn đến như vậy rồi, mà chưa từng thấy Bạch Cẩm Sương tự cho mình là một người như vậy! Cô ta tức giận trong lòng hốt hoảng: “Anh nói để tôi đi là tôi phải đi sao, tôi không phải là chưa từng ở khách sạn bao giờ sao? Anh tự cho rằng anh là ai, anh dựa vào cái gì mà cho tôi đi, tôi liên phải đi sao, anh cùng với Bạch Cẩm Sương có quan hệ gì, anh chăm sóc cái gì cơ.Ai cần anh phải cảm ơn tôi à!"

Trong lúc Tê Bạch Mai nói ra những lời này, thật sự chỉ là đơn giản nghĩ đến, Bạch Cấm Sương chính là nhân viên của Mặc Tu Nhân, người bạn gái giả ở trong buổi tiệc tối! Chỉ vậy thôi! Cô ta như thế nào cũng không nghĩ đến, Mặc Tu Nhân mặt không một chút thay đổi, lời nói ra làm người khác ngạc nhiên: "Cô không thể ở trong khách sạn, phòng sẽ để lại cho cô, tôi cùng với cô ấy là quan hệ vợ chồng, có cần tôi cho cô xem giấy đăng ký kết hôn không?"

Tê Bạch Mai cả người đều cứng đờ nói: "Anh, anh, anh không phải là vẫn còn độc thân sao?"

Mặc Tu Nhân ánh mắt lướt qua cô ta, nhìn về phía Bạch Cẩm Sương đang nằm trên giường bệnh.

Nhìn thấy cô có vẻ yên tĩnh, dường như thật sự là không nguy hiểm lắm, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra: "Cái này cũng không cần phải báo cáo với cô!"

Tê bạch Mai cuối cùng cũng bị Mặc Tu Nhân ném ra bên ngoài phòng bệnh, trong lúc cửa của phòng bệnh bị đóng lại, cô ta vẫn còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra! Nếu Mặc Tu Nhân là chồng của Bạch Cấm Sương, thì vị học trưởng đến vào buổi chiều kia... anh ta lại là ail Tuy nhiên, cô ta nghĩ đến Bạch Cẩm sương đã từng giúp mình vài ba chuyện tình cảm, cô chäc chắn không có khả năng là một chân đạp hai thuyền, liền trực tiếp đi đến khách sạn đối diện để vào ở. Buổi sáng của ngày hôm sau. Trong lúc Bạch Cẩm Sương tỉnh lại, Mặc Tu Nhân đang ở bên ngoài nghe điện thoại.

Anh nhận được cuộc gọi điện đến từ Triệu Văn Vương: "Tổng giám đốc Mặc, tai nạn xe cộ của cô chủ Bạch, so với vụ tai nạn xe cộ lần trước của anh, giống ý chang nhau, đối phương khai chính là biển số xe, của một tên tử tù, hơn nữa, vẫn là cùng với người lân trước đã đâm vào anh, cùng vượt ngục ra ngoài."

Mặc Tu Nhân nghe thấy như vậy, vẻ mặt lập tức trâm xuống: "Là ai đã làm, lâu như vậy rồi, cậu vẫn chưa điều tra ra sao?"

Mặc Tu Nhân như thế nào cũng không nghĩ tới, lần gặp chuyện không may này của Bạch Cẩm Sương, lại có thế có liên quan đến anh! Triệu Văn Vương đản đo một chút, sau đó nói: "Lần này điều tra ra, lân trước không điều tra ra, là bởi vì không tra ra được đối phương có liên quan gì với người bên ngoài, lần này điều tra ra, bởi vì đối phương có liên quan đến người khác, nhưng không phải ở bên ngoài, mà là ở trong nhà giam!"

Vẻ mặt của Mặc Tu Nhân trở nên khó coi: "Là có ý gì?"

Triệu Văn Vương tiếp tục nói: "Lần này người đàn ông lái xe đâm cô chủ Bạch, giống như người lái xe đâm anh, trong khi vào bên trong, là một đôi tỉnh nhân, cũng không biết bọn họ lúc sau đi ra, làm thế nào đã bị Sở Thiệu Sâm bắt được!"

"Sở Thiệu Sâm đối phó với anh cùng với cô chủ Bạch, chắc chắn chỉ vì là để trả thù cho Sở Tĩnh Dao, anh ta đem việc này xử lý thật sự rất sạch sẽ, liền ngay cả bản ghi chép liên lạc của hai người kia, đều bị loại bỏ sạch sẽ, chẳng qua, lần này người đàn ông này để lại một bức thư tuyệt mệnh, làm cho tôi tìm được ra nó trước Sở Thiệu Sâm, cho nên là tôi mới điều tra ra được một chút bằng chứng để lại!"

Mặc Tu Nhân cả người hơi thở đều hung ác tàn nhẫn, dáng vẻ giống như là muốn giết người: "Là Sở Thiệu Sâm làm sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.