Tống Thúy Kiều nhíu mày: “Nhưng... nhưng chính cậu đã lén lút nói riêng với mọi người, giật dây mọi người nhằm vào Bạch Cẩm Sương mà. Tớ đoán là cô ta đã nhận ra.”
Nghe vậy, Lam Hiểu Yên tức giận trợn mắt nhìn Tống Thúy Kiều rồi kéo An Thiệu Huy đi.
Tống Thúy Kiều trợn đôi mắt của người vô tội nói: “Cậu đừng trợn mắt với tớ, những gì tớ nói đều là sự thật” Đương nhiên, trong lòng cô ta biết rõ nhìn vẻ bề ngoài thì giống như Lam Hiểu Yên có mối quan hệ rất tốt với cô ta nhưng thật ra Lam Hiểu Yên không hề coi trọng Tống Thúy Kiều.
Nếu không, cô ta sẽ không đối xử với Lam Hiểu Yên theo kiểu để mặc muốn mảng thì mắng, muốn chửi thì chửi, muốn giận thì giận như vậy đâu. Tống Thúy Kiều là con gái nuôi trong gia đình, vì bố mẹ cô ta không sinh được con nên đã nhận nuôi cô ta ở cô nhi viện. Đáng tiếc là sau này bố mẹ cô ta lại có em trai nên không còn coi trọng cô ta nữa.
Ở trong nhà thì cô ta là đồ dư thừa, ra bên ngoài thì dường như cô ta không giao lưu kết bạn với những người bạn tốt được.
Nếu một ngày cô ta có thể giàu sang quyền thế thì ai dám đối xử với cô ta như thế này nữa.. Tống Thúy Kiều hít một hơi thật sâu, cuối cùng cô ta xoay người đuổi kịp theo nhóm bạn học. Sau khi rời câu lạc bộ, Bạch Cẩm Sương và Lâm Kim Thư chia tay và Mặc Tu Nhân đưa cô về nhà.
Sau khi lên xe, Bạch Cẩm Sương hỏi: "Tại sao anh lại xuất hiện trong lô ghế cấp tám của Quân Mạch mà chờ vậy?”
Mặc Tu Nhân ngại ngùng bóc một viên kẹo: “Nếu anh nói là do anh thông minh sắc sảo lại có lòng tốt, anh đã cảm thấy được có người bắt nạt em nên mới đến đây thì em có tin không?”
Bạch Cẩm Sương tức giận liếc nhìn anh: “Anh có thể nói tiếng người được không?” Mặc Tu Nhân cười: “Chính là Lâm Kim Thư bảo Cảnh Hạo Đông gọi anh tới đó. Sao vậy, em giận hả?”
Bạch Cẩm Sương lắc đầu: “Không đến mức phải tức giận, nhưng anh xuất hiện quá đột ngột.”
Hai mắt Mặc Tu Nhân lấp lánh, vẻ mặt anh trở nên nghiêm túc: “Nếu không tới đột ngột thì có người bắt nạt em, vậy làm sao anh biết mà lao tới kịp lúc chứ. Hơn nữa, Lâm Kim Thư không muốn nhìn thấy em bị hại, anh có thể nhìn thấy rõ điều đó”
Bạch Cẩm Sương nghe thấy lời nói của Mặc Tu Nhân thì vẻ mặt dịu đi: “Ử, cô gái ngốc nghếch này chính là không thể chịu đựng được việc nhìn thấy em bị bắt nạt. Nếu lúc ăn cơm em không ngăn cản thì đối với một người có tính cách lạnh lùng như cậu ấy thì thế nào cũng sẽ xảy ra cãi nhau với người ta thôi”
Mặc Tu Nhân bặm môi: “Cô ấy sắp bị Cảnh Hạo Đông câu dẫn đi mất rồi.”
Bạch Cẩm Sương liếc nhìn Mặc Tu Nhân: “Nhìn anh có vẻ rất đắc ý nhỉ?” (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); 2063517_1_25,602063517_2_25,60