Khuôn mặt Mặc Tu Nhân đầy hiếu kỳ: “Cậu ta là ai thế?”
Lam Hiểu Yên mở miệng: “Anh ấy là đối tác hợp tác kinh doanh của trang sức Hằng Vinh của Mặc Tu Nhân, còn là anh em tốt của Sở Tuấn Thịnh của trang sức Thanh Sương! Tôi nghĩ, hai người Mặc Tu Nhân cùng Sở Tuấn Thịnh kia các người hẳn là biết nhỉ. Vị này, anh cho dù không cho chúng tôi mặt mũi, tốt xấu cũng phải cho bọn họ mặt mũi, đừng để bạn trai tôi phải gọi người đến, đến lúc đó tất cả mọi người đều khó xử”
Nghe nói như thế, anh mắt của Bạch Cẩm Sương cùng Lâm Kim Thư đều phức tạp, một mặt biểu tình im lặng.
Thời điểm các cô còn học đại học đã biết Lam Hiểu Yên thích ăn nói khoác lác, lại không nghĩ tới hai năm nay càng ngày càng lợi hại hơn. Cảnh Hạo Đông cùng Mặc Tu Nhân thì đầy mặt nghiền ngẫm.
Bọn họ đại khái là không ngờ tới, người bạn học này của Bạch Cẩm Sương, da mặt có thể dày so được với tường thành.
Mặc Tu Nhân thú vị mở miệng nói: “Mặc Tu Nhân cùng Sở Tuấn Thịnh à, đương nhiên là biết!”
Thấy Mặc Tu Nhân nói như vậy, Lam Hiếu Yên liền coi là Mặc Tu Nhân cũng bị danh tự của hai người kia hù dọa.
Lam Hiểu Yên lập tức giơ cao cằm: “Đúng vậy, bọn họ từ trước đến nay đều khiêm tốn, tôi nghĩ anh cũng chưa từng gặp qua đâu, hẳn là cũng chỉ nghe qua tên, không muốn chuyện huyện náo đến quá khó nhìn, vậy thì để người đưa Trương Khánh Toàn trở lại đi!”
Mặc Tu Nhân nhíu mày: “Bạn học này, lời của tôi còn chưa nói hết.”
Lam Hiểu Yên nhíu mày: “Anh còn muốn nói cái gì?”
Mặc Tu Nhân nhếch nhếch môi: "Vừa rồi cô nghe được người khác gọi tôi là gì không?”
Lam Hiểu Yên giật mình một giây, nghĩ đến xưng hô vừa rồi của Triệu Văn Vương, trong lòng mơ hồ có loại dự cảm không tốt: “Mặc... tổng giám đốc Mặc?”
Mặc Tu Nhân cười gật đầu: “Đúng vậy, tổng giám đốc Mặc. Quên mất không tự giới thiệu, tôi tên Mặc Tu Nhân, là CEO của trang sức Hằng Vinh, chông của Bạch Cẩm Sương, ông chủ phía sau của câu lạc bộ Quân Mạch. Làm sao? Còn có nghi vấn gì không?” (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); 2063516_1_25,602063516_2_25,60