Âm thanh đau khổ tuyệt vọng đó của Bạch Cẩm Sương khiến cho tim của Lâm Kim Thư như co rút lại, cô ấy ôm Bạch Cẩm Sương thật chặt, cứ liên tục gọi tên cô, chỉ hi vọng Bạch Cẩm Sương có thể tỉnh táo lại.
Nhưng một giây sau đó, biểu cảm đau khổ của Bạch Cẩm Sương bỗng nhiên biết mất, toàn thân cứng lại, và rồi ngất đi trong lòng của Lâm Kim Thư.
Lúc này Lâm Kim Thư bị dọa đến hoảng sợ, cô vội vàng run rẩy cầm điện thoại định gọi cho cứu thương.
Kết quả, cô ấy cầm điện thoại thì thấy Mặc Tu Nhân đang gọi cho cô ấy, mà hình điện thoại biểu thị đang có cuộc gọi đến cử một lần lại một lần sáng lên, Lâm Kim Thư run rẩy bấm nhận cuộc gọi, giọng nói vô cùng nóng vội: “Mặc Tu Nhân, anh bây giờ đừng nói gì cả, Cẩm Sương cô ấy ngất đi rồi, bây giờ tôi phải đưa cô ấy đến bệnh viện, chúng ta liên lạc sau đi!”
Nói dứt lời cô vội vàng cúp máy, sau đó lại gọi điện cho Tề Bạch Mai và Vân Thành Nam.
Cô ấy lúc này đã bình tĩnh trở lại, gọi cứu thương thì đợi bọn đến còn mất thêm một khoảng thời gian, cô ấy bèn nhanh chóng lấy xe, như thể có thể đưa Bạch Cẩm Sương đến bệnh viện sớm hơn được một chút.
Tề Bạch Mai và Vân Thành Nam đã lấy được chứng nhận rồi, Tề Bạch Mai đang đẩy xe lăn cho Vân Thành Nam, bọn họ vừa ra khỏi cửa thì nhận được điện thoại của Lâm Kim Thư.
Sắc mặt Tề Bạch Mai hơi thay đổi: “Chúng tôi ra ngoài rồi đây, tôi.”
Ánh mắt Tề Bạch Mai đã lướt thấy bóng hai người ở cách đó không ra: “Tôi thấy hai người rồi, bây giờ chúng ta mau đưa cô ấy đến bệnh viện thôi!”
Tần Minh Xuân nhận được một số điện thoại lạ gọi đến, nói rằng bố mẹ của cậu đã đến Trà Giang rồi, bảo cậu ra cửa của tòa nhà đón bọn họ.
Thật lòng mà nói thì Tần Minh Xuân không tin tưởng lắm, bố mẹ của thân thể này nhiều lắm là đi đến huyện trên được hai lần, lần này làm sao lại đột ngột xuất hiện ở Trà Giang ở cách xa mấy trăm cây số thế này chứ.
Thế nhưng bản thân cậu cũng không chắc chắn, dù sao thì khoảng thời gian này, bố mẹ của Tần Minh Lệ không biết là phát điên cái gì, suốt ngày cứ lôi kéo bố mẹ của cơ thể nói này nói nọ, mong cậu có thể giúp đỡ Tần Minh Lệ nhiều hơn.
Giúp đỡ Tần Minh Lệ, thể chẳng phải đã có lỗi với chủ nhân đã chết đi của cái cơ thể này rồi hay sao, thế nên, Tần Minh Xuân với linh hồn là Tần Vô Đoạn về cơ bản sẽ không thể nào làm việc như thế.
Dù sao thì trước lúc anh ấy rời khỏi thôn Đại Loan cũng đã để lại cho Tần Quốc Cường không ít tiền, anh đã cảnh cáo anh ta một lần rồi, Tần Quốc Cường nếu như vẫn cứ không ngừng gọi điện thoại cho anh thì anh sẽ đem tất cả các số liên lạc của anh ta đều cho vào danh sách đen hết.
Vốn dĩ anh muốn nói, Tần Minh Lệ là người đã đẩy Tân Minh Xuân xuống núi.
Thế nhưng suy nghĩ lại một chút, một mặt, anh không hề có chứng cứ, lời nói của Tần Manh Manh có nói ra cũng không ai tin tưởng cô bé, một mặt khác thì anh hiện tại đang lấy thân phận của Tần Minh Xuân mà sống, bố mẹ của Tần Minh Lệ nhất định sẽ nói, cho dù là con bé không cẩn thận đẩy cậu một cái, bây giờ cậu chẳng phải vẫn đang sống rất tốt đó sao, hơn nữa mấy năm nay, gia đình bọn họ đã giúp đỡ gia đình cậu nhiều đến như thế.
Tần Minh Xuân càng không thể nói, Tần Minh Xuân thật sự đã chết rồi, tôi đang sống sờ sờ trong thân xác này không phải con trai của mấy người.
Thế nên, đến cuối cùng anh không nói gì cả, đem tất cả những cuộc gọi đến từ thôn Đại Loan kéo vào danh sách đen, thế mà bỗng nhiên có người nói, Tần Quốc Cường đã đến Trà Giang rồi, tâm tình của Tần Minh Xuân trở nên vô cùng phức tạp.
Tần Manh Manh lúc này vẫn còn đang đi học, cậu bán tín bán nghi đến trước cổng tòa nhà đợi.
Không đến một tiếng đồng hồ sau, một chiếc Buick màu đen chạy đến dừng ngay trước cổng, cửa xe mở ra, bốn người lần lượt bước xuống.
Lúc Tần Minh Xuân nhìn rõ được bốn người ấy, sắc mặt lập tức thay đổi, cậu không ngờ, không chỉ có vợ chồng Tần Quốc Cường đến, mà vợ chồng Tân Quốc Phú cũng đã đến rồi, bọn họ đây là đang muốn làm gì vậy chứ!
Sắc mặt Tần Minh Xuân xanh mét, mắt nhìn Tần Quốc Cường đang kích động chạy về phía mình: “Minh Xuân, cuối cùng thì bố cũng tìm thấy con rồi!”
Mẹ của Tần Minh Xuân Liễu Đậu Đậu thì cứ đứng yên tại chỗ, có hơi kích động nhìn Tần Minh Xuân, bà ngược lại không có chạy sang, hôm ấy bà về nhà mẹ, vừa mới về nhà thì thấy con trai mình và Manh Manh đều biến mất rồi, lúc ấy bà sợ đến mất mật, sau này mới nghe nói con trai đã đưa Manh Manh lên thành phố lớn rồi, bà còn không tin, cho đến một thời gian trước, Tần Quốc Cường quyết định muốn đưa bà đi tìm Tần Minh Xuân, thật là khiến bà ta vui chết đi được.
Bây giờ có thể tận mắt nhìn thấy con trai, trong lòng vui sướng khôn cùng.
Chỉ là, so với mẹ ruột của Tần Minh Xuân, thì thím của cậu ấy Trương Quế Hoa còn kích động hơn, bà ta trực tiếp chạy thẳng đến cổng lớn của tòa nhà: “Minh Xuân, con...chỗ con ở tốt đến thế này cơ à!”
Bởi vì phải đến Trà Giang, Trương Quế Hoa đã bỏ ra công sức rất lớn để học tiếng phổ thông, tuy rằng bây giờ vẫn còn lắp ba lắp bắp, nhưng tốt xấu gì cũng đã thể hiện được ý nghĩ của bản thân mình, chỉ là giọng nói của bà ta khiến người ta cảm thấy rất kì quái.
Tần Minh Xuân lạnh mặt nhìn bọn họ, không nể mặt nói hỏi thẳng Tần Quốc Cường: “Mấy người đến đây làm gì?”
Tần Quốc Cường nhìn về phía bảo vệ ở bên kia, vẫn luôn chú ý đến bên này, nghĩ đến dáng vẻ kích động ban nãy của bản thân.
Ai ngờ lại là mặt nóng áp mông lạnh, ông ta cảm thấy tôn nghiêm của một người làm cha đều không còn lại gì.