Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn

Chương 763: Chương 763: Một lời giải thích






Sau khi lên lầu.

Hai anh em Tần Quốc Cường và Tần Quốc Phú đưa vợ của mình chia nhau ra mỗi người ở một phòng.

Tần Minh Xuân đưa Tần Quốc Cường và Liễu Đậu Đậu vào tận phòng, trên mặt không có chút biểu cảm nào, nói: “Bây giờ có chỗ ở rồi, hai người ai có thể nói cho con biết, tại sao mọi người lại đến Trà Giang, đến đây bằng cách nào?”.

Tần Minh Xuân sau khi đến được Trà Giang, gần đây ăn được, ngủ được, chỗ ở tốt, công việc cũng phát triển được rất tốt, cả người dường như cũng trở nên sáng sủa cao to hơn, khí chất của cậu cũng thay đổi, sớm đã không còn giống như lúc còn ở thôn Đại Loan nữa, mạnh mẽ hơn hai người kia nhiều.

Tần Quốc Cường nhìn thấy Tần Minh Xuân bây giờ, trong lòng có chút sợ hãi, nhưng đồng thời, ông ta cũng an ủi bản thân mình, tốt xấu gì nó cũng là con trai mình, ông ta sợ cái quái gì cơ chú.

Hắn ta thấp giọng nói: “Chúng ta đến đây để tìm con, tiền vé máy bay là do Minh Lệ mua đấy, cả một quãng đường này, chúng ta không hiểu không biết gì cả, ngồi xe ngồi máy bay, có thể đến đây tìm con, toàn là đi đến đâu hỏi đến đấy cả đấy!”.

Nghe đến đây, Tần Minh Xuân cũng đại khái hiểu được, bốn người bọn họ đến được Trà Giang quãng đường này đi không dễ.

Thế nhưng mà, Tần Minh Lệ bỏ tiền mua vé máy bay, chỉ sợ là cô ta không có tốt đẹp như vậy.

Cậu mở miệng hỏi: “Tiền vé máy bay là do Tần Minh Lệ cô ta tự mình bỏ ra thật sáo, không có đòi tiền hai người lại đấy chứ?”

Liễu Đậu Đậu nghe vậy vội vàng mở miệng: “Làm sao có thể như vậy chứ, bố con.... bố con đã đưa cho bác con tới ba mươi triệu rồi mà, nghe nói là vé máy bay đắt tiền lắm! Thật đúng là mua vé máy bay khiến cho chúng ta đau lòng chết đi được!”

Tần Minh Xuân cạn lời chỉ có thể lắc đầu: “Vậy mọi người còn đến đây làm gì chứ?”

Tần Quốc Cường và Liễu Đậu Đậu đưa mắt nhìn nhau, không hé răng một tiếng nào.

Một lúc lâu sau, Liễu Đậu Đậu không thể chịu được ánh mắt như thế của Tần Minh Xuân, đến lúc này bà ta mới chịu nói ra sự thật, đem tất cả mọi chuyện kể lại tường tận cho Tần Vô Đoạn biết.

Thì ra, chuyện Tân Minh Xuân chặn hết số đến từ thôn Đại Loan khiến cho Tần Quốc Cường vô cùng hoảng hốt nóng nảy.

Bọn họ không thể liên lạc được với Tần Minh Xuân, thế là Tần Minh Lệ đã lợi dụng sơ hở.

Cô ta suốt ngày luyên thuyên, nào là nói Tần Minh Xuân sống ở Trà Giang tốt như thế nào, tốt đến sắp quên luôn cả bố mẹ mình rồi, sau đó, lại từng bước từng bước dùng lời nói để dẫn dụ bọn họ, cô ta nói cô ta có thể giúp mọi người đặt vé máy bay, để cho người lớn trong nhà đều bay đến đây, đến lúc đó, đợi bọn họ đến được thành phố Trà Giang rồi, Tần Minh Xuân cũng sẽ không thể nào cứ thể đuổi bọn họ đi được, về sau bọn họ đi tìm một việc làm ở thành phố Trà Giang, như thế cũng xem là có thể ở bên cạnh con trai rồi.

Hai vợ chồng Tần Quốc Cường nghe đến đây thì đã bị lay động rồi, dù sao thì, bọn họ cũng chỉ có duy nhất một thằng con trai.

Còn hai vợ chồng Tần Quốc Phú, cũng không biết là đã nghe Tần Minh Lệ nói gì rồi, cứ nhất định phải đi theo cùng, vừa nhìn đã biết muốn đi theo để chiếm một chút lợi ích gì rồi.

Nghe được mấy lời này, Tần Minh Xuân trong lòng đã hiểu rõ.

Xem ra Tần Minh Lệ cô ta thật sự hoàn toàn không để mấy lời của mình trong lòng.

Cậu nhìn Tần Quốc Cường: “Hai người thật sự muốn ở lại sống ở Trà Giang sao?”

Tầm Quốc Cường lập tức liền gật đầu: “Bố mẹ đều không muốn xa con và Manh Manh!”

Tần Minh Xuân lại nói tiếp: “Muốn tiếp tục ở lại thành phố Trà Giang, không thành vấn đề, nhưng là, hai người phải cắt đứt quan hệ với gia đình bên bác cả!”.

Tần Quốc Cường lập tức biến sắc: “Minh Xuân, đó là bác cả của con đấy, là anh trai ruột của bố, con làm sao trở nên có tiền rồi thì biến thành một đứa ác độc tàn nhẫn đến như vậy?

Tần Minh Xuân vẫn không có phản ứng gì, lạnh lùng nhìn Tần Quốc Cường, trực tiếp mở điện thoại bật ghi âm đoạn đối thoại trước đó giữa anh và Tần Minh Lệ lên.

Cuộc đối thoại này, là mấy lời Tần Minh Lệ trong lúc vô ý đã thừa nhận mình là người đã đẩy Tần Minh Xuân xuống núi, Tần Minh Xuân chỉ mong Tần Minh Lệ cô ta có thể biết tốt xấu một chút, đừng cứ như một tên hề nhảy tới nhảy lui nữa.

Thế nhưng, nhìn tình hình hiện tại, đối phương rất rõ ràng là đang tiếp tục muốn tính kế nữa rồi, thật đúng là càng nhảy càng hăng mà.

Âm thanh Tần Minh Xuân và Tần Minh Lệ nói chuyện với nhau vang lên, ngay giữa phòng mà vang vọng mạnh mẽ.

Tần Quốc Cường lúc này hơi kinh ngạc: "Cái này là cái gì vậy?”

Tần Minh Xuân nói: “Cẩn Thận nghe đi!”.

Tần Quốc Cường vô cùng tò mò nhìn chằm chằm vào điện thoại của Tần Minh Xuân, đến lúc ông ta nghe được Tần Minh Lệ thừa nhận, chính cô ta là người đã đẩy Tần Minh Xuân xuống núi, sau đó còn vô cùng huênh hoang hỏi ngược lại Tần Minh Xuân, có ngon thì em lấy chứng cứ ra đây đi.

Sắc mặt Tần Quốc Cường trở nên xanh mét, mặt Liễu Đậu Đậu cũng càng trở nên khó coi hơn.

Tần Minh Xuân tắt đoạn ghi âm đi, trực tiếp mở miệng nói: “Tuy rằng hai người không có học hành gì cả, thế nhưng con nghĩ, mấy thứ này hai người nghe có thể hiểu được, năm đó, Tần Minh Lệ là do đố kị con có thể được đi học, vì có thể có được vị trí đi học đó mà đẩy con xuống núi, khiến con hôn mê mất năm năm, cô ta lấy đi tất cả những thứ vốn thuộc về con, bây giờ, nhìn thấy con trở nên thành công rồi, lại muốn quay lại dính lấy không buông, còn để cho bố mẹ cô ta cũng bám theo đến tận Trà Giang đây rồi, ai mà biết được một người như vậy, nhỡ đâu có một ngày cô ta đâm sau lưng con một nhát, người như vậy mọi người vẫn đồng ý qua lại với cô ta sao? Nói thật lòng, nếu không phải nể mặt hai người, nể bổ vẫn gọi bố của Tần Minh Lệ một tiếng anh cả, con sớm đã kiện Tần Minh Lệ lên tòa rồi, cái tội cố ý đả thương người khác, con đã hôn mê hơn nửa năm, đây là sự thật không thể chối cãi, cô ta ít nhất phải ngồi tù mấy năm. Con không tin, nghe con trai hai người bị cái thứ rắn độc đó cắn cho một nhát rồi, hai người vẫn có thể qua lại bình thường với cô ta, nếu để con nói, hai người muốn tiếp tục sống ở đây, con có thể sắp xếp, nhưng nhất định phải đoạn tuyệt quan hệ với với cả nhà Tần Minh Lệ!”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.