Bạch Cẩm Sương chớp chớp mắt: “Hả?”
Tề Bạch Mai tức giận nhìn cô: “Cậu xem tình huống vừa rồi đúng là nguy hiểm, bây giờ cậu đang mang thai, là hai người đó, không phải là một người!”.
Bạch Cẩm Sương mỉm cười: “Là Vân Thành Nam nói cho cậu biết sao?”
Tề Bạch Mai có chút gượng gạo: “Cậu đừng có hỏi là ai đã nói cho tớ biết, cậu chỉ cần biết tới rất lo cho cậu là tốt rồi”
Bạch Cẩm Sương mím môi khẽ cười: “Cậu còn nói tớ nữa, ban nãy cậu cứ vậy mà đuổi theo tên trộm cũng rất nguy hiểm đó!”
Tề Bạch Mai suýt chút thì tức tới thổ huyết: “Bạch Cẩm Sương, đồ không có lương tâm, cậu đúng là cái đồ không có lương tâm!”
Bạch Cẩm Sương dở khóc dở cười: “Sao mình lại là đồ không có lương tâm chứ?”
Tề Bạch Mai nói: “Cậu hỏi ban nãy sao tớ cứ vậy mà xông lên sao?”
Bạch Cẩm Sương tỏ vẻ vô tội: “Vì sao?”
Tề Bạch Mai tức giận: “Tớ sợ tên đó đụng phải cậu, cậu không thấy tên đó gấp gáp chạy tới đường cũng không cần nhìn suýt chút là đụng phải cậu sao? Nếu tớ mà không xông lên đụng phải tên đó thì người ngã trên mặt đất khi nãy chính là cậu rồi, cậu cũng không thèm nghĩ tới hậu quả, còn ở đây giáo huấn tớ, đúng là không có lương tâm”.
Bạch Cẩm Sương giật mình, cẩn thận nghĩ lại tình huống khi nãy, quả là đúng như Tề Bạch Mai nói.
Trong lúc nhất thời cô chỉ nghĩ rằng Tề Bạch Mai chủ động xông lên làm ra hành động vĩ đại, quả thật cũng không nghĩ ngợi gì nhiều.
Bạch Cẩm Sương có chút áy náy: “Thật xin lỗi, Bạch Mai!”
Tề Bạch Mai có chút ngượng ngùng: “Cậu nói xin lỗi cái cọng lông ấy, tớ nói nhiều lời như vậy là để cậu phải nói xin lỗi sao? Tớ là muốn cậu chú ý hơn, cậu bây giờ là người đang có thai, là phụ nữ đang mang thai, are you hiểu?”
Bạch Cẩm Sương nhìn bộ dạng trong lòng mang đầy căm phẫn của Tề Bạch Mai không nhịn. được khẽ cười: “Ừm, hiểu rồi!”
Cô gái tên Tề Bạch Mai này là một người hấp tấp, tuy nhiên lại rất chân thành, cô ấy và Vân Yến đều là những cô gái xuất thân danh giá mà cô biết, họ đều là người tốt!
Tề Bạch Mai bị Bạch Cẩm Sương nhìn chằm chằm không rõ ý tứ hồi lâu không nhịn được đỏ bừng mặt, xua xua tay: “Này cậu đừng có nhìn tớ như vậy, tớ thấy không được thoải mái. Cậu không cần phải cảm ơn tớ, chỉ cần chăm sóc thật tốt con nuôi của tớ là được.”
Bạch Cẩm Sương nhịn không được cười thành tiếng: “Nó vẫn còn rất nhỏ, còn chưa biết có phải là con gái hay không. Có điều chuyện hôm nay thực sự cảm ơn cậu, hôm khác sẽ mời cậu đi ăn cơm”
Tề Bạch Mai chề môi: “Cái này còn có thể cân nhắc.”
Cùng lúc đó.
Tại tầng một khu phòng bệnh, Lưu Cửu Bình và Lưu Chí Kiên đang bước tới chỗ thang máy.
Lưu Cửu Bình vừa giao tên trộm cho nhân viên bảo an, đợi phía cách sát tới đưa anh ta ra trước công lý vừa lúc chạm mặt Lưu Chí Kiên.
Lưu Chí Kiên là bác sĩ của bệnh viện, cũng là đồng hương của Lưu Cửu Bình, đồng thời của là bác sĩ điều trị riêng cho vợ của Lưu Cửu Bình.
Vừa rồi Lưu Cửu Bình bị tên trộm trộm mất tiền, chính Lưu Chí Kiên đã cho anh ta mượn.
Kỳ thật lúc nãy khi anh ta còn đang ở trong phòng bệnh, khi Tề Bạch Mai đụng phải tên trộm kia vừa vặn anh ta cũng nhìn thấy.
Trong lúc chờ thang máy.
Lưu Cửu Bình hỏi Lưu Chí Kiên: “Bác sĩ Lưu, tôi có thể hỏi cậu về một người không?”
Lưu Chí Kiên vừa nghe được câu này đã đoán được người anh ta muốn hỏi là ai. Anh ấy cười tủm tỉm cất lời: “Anh muốn hỏi thăm ai?”
Lưu Cửu Bình nói: “Chính là hai cô gái đứng ở phía hành lang kia, cậu có trông thấy không?”
Nằm ngoài suy nghĩ của Lưu Cửu Bình, Lưu Chí Kiên nói: “Đương nhiên trông thấy rồi.”
Lưu Cửu Bình đôi mắt lập tức sáng rực lên: “Thật sao? Vậy cô gái dáng người hơi thấp ban nãy giúp tôi bắt tên trộm cậu có biết cô ấy không?”
Lưu Chí Kiên khẽ cười: “Đương nhiên là biết rồi, cô ấy chính là khách quen của bệnh viện chúng tôi”
Thang máy tới, Lưu Cửu Bình và Lưu Chí Kiên cùng bước vào trong, Mặc Tu Nhân tay cầm hộp cơm cũng tiến vào.
Anh vốn định bấm nút chọn tầng đi lên, kết quả thấy vị bác sĩ kia cũng chọn tầng giống mình. nên cũng không cần nữa.
Nghe thấy như vậy, Lưu Cửu Bình một lời khó nói: “Thân thể cô ấy không tốt, khi nãy giúp tôi có thể bắt được tên trộm, cũng coi như giúp vợ tôi giữ chút tiền nằm viện. Mặc dù tôi không có thứ gì tốt để tặng cho người ta, nhưng thật lòng muốn cảm ơn cô ấy!”.
Lưu Chí Kiên: “Thân thể của cô ấy rất tốt... Cô ấy thường xuyên tới bệnh viện là để tìm gặp viện trưởng của chúng tôi. Chuyện cô ấy thích viện trưởng, những y bác sĩ như chúng tôi hay cả nhân viên y tế đều rõ. Nếu anh có tấm lòng này, lát nữa tôi có thể đưa anh đi gặp cô ấy”.
Lưu Cửu Bình nhìn Lưu Chí Kiên kể về cô gái kia, vẻ mặt lộ rõ sự dịu dàng, anh ta có ý thăm dò: “Không phải cậu thích cô ấy đấy chứ?”
Lưu Chí Kiên thật sự không nghĩ tới, chút tâm tư này của mình lại để người khác nhìn thấu.
Anh ta đưa tay sờ sờ mũi, có chút xấu hổ: “Không ngờ mắt nhìn người của anh cũng rất tốt.”
Lưu Cửu Bình cười cười: “Chuyện gì vậy trời, người trẻ tuổi cậu đúng là không biết quý trọng thanh xuân”
Lưu Chí Kiên càng cảm thấy xấu hổ: “Tôi đã sớm không còn là thiếu niên nữa rồi. Tốt hơn vẫn là để tôi kể lại sự tình vừa rồi cho anh đi. Cô gái vừa giúp anh bắt tên trộm kia là Tề Bạch Mai, ban nãy tôi cũng chứng kiến, kỳ thật cô ấy cũng không phải cố ý giúp anh bắt tên trộm. Chỉ là cô ấy sợ tên trộm đó sẽ đụng phải bạn của cô ấy. Bạn của cô ấy tôi cũng đã gặp qua một lần, là bạn của viện trưởng, hôm nay tới bệnh viện, hình như là đang mang thai. Cho nên, người ta thực ra không phải là đang cố ý giúp anh, vậy anh còn muốn đi cảm ơn không?”
Nghe xong, Lưu Cửu Bình còn chưa kịp phản ứng mà một người khác trong thang máy vẻ mặt bỗng chốc cứng đờ, cũng đoán ra được chắc có lẽ là chồng của đối phương, chỉ gật đầu, rồi anh ta tiếp tục nói: “Tề Bạch Mai đã giúp cô ấy chặn lại, cô ấy không có vấn đề gì”
Mặc dù Lưu Chí Kiên đã nói vậy, nhưng sắc mặt của Mặc Tụ Nhân vẫn vô cùng khó coi.
Thang máy vừa mở ra, anh liền nhanh chóng rời khỏi, hướng về phía phòng bệnh lao tới.
Lưu Cửu Bình hơi kinh ngạc nhìn theo bóng lưng đang rời đi của Mặc Tu Nhân: “Bác sĩ Lưu, người hồi nãy là...”
Lưu Chí Kiên con người sáng lên: “Người đó chắc là chồng của bạn thân Tề Bạch Mai, mà, anh vẫn muốn đi cảm ơn sao?”
Lưu Cửu Bình cười cười: “Đương nhiên là đi rồi, mặc kệ đối phương là vô tình hay có lòng, đó đều là lòng tốt. Có điều chờ tôi đi xem vợ mình sao đã, đợi chút nữa mua một ít đồ, đi tay không thì không tốt cho lắm!”
Lưu Cửu Bình nói tới đây liền cười rồi nhìn Lưu Chí Kiên: “Cậu nói cô gái kia thích viện trưởng cả cái bệnh viện này đều biết, vậy thì cậu tới một chút phần thắng cũng không có”
Lưu Chí Kiên nghe Lưu Cửu Bình nói mấy câu này, mặt đỏ bừng: “Cũng không phải hoàn toàn không có phần thắng, dạo gần đây hình như cô ấy không có thích viện trưởng như trước, cũng ít lui tới bệnh viện”.
Vốn là người trung trực, thẳng thắn, Lưu Cửu Bình nói thẳng: “Vậy chẳng may là gần đây người ta có việc gì đó thì sao?”
Lần này Lưu Chí Kiên không lên tiếng nữa, ánh mắt anh ta vừa có chút mất mát, lại vừa ánh lên một tia hi vọng.
Anh ta ngay từ đầu đã để ý Tề Bạch Mai, thấy đối phương hung hăng đến tìm Vân Thành Nam nói ngọn ngành.
Đúng! Ngay từ đầu Tề Bạch Mai vốn không thích Vân Thành Nam, luôn có sự đối nghịch đổi với Vân Thành Nam, chính là cái loại không thể thuận được, chỉ cần trên mặt mọc ra hai cái mặt thì đều có thể nhìn ra.
Anh ta hồi nhỏ xuất thân từ nông thôn, tới khi thi đỗ được đại học cũng có chút tiếng với những người ở nông thôn. Tuy nhiên đối với những cô gái thành thị như vậy, anh ta đúng thật chẳng là cái gì.
Lần đầu tiên khi anh ta nhìn thấy Tề Bạch Mai, cảm thấy cô ấy tươi xinh, sáng sủa tràn đầy sức sống.
Về sau ngày càng để ý tới cô ấy, tới cùng trở thành không thể rời mắt được.
Càng về sau anh ta mới nhận thức rằng bản thân thích Tề Bạch Mai. Anh ta qua thăm hỏi biết về gia cảnh của đối phương, bản thân và người ta đúng là có chênh lệch, thật đúng là cách xa cả vạn dặm.