Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn

Chương 497: Chương 497: Tan tác




**********

Chương 500: Tan tác

Sự chênh lệch của sự thật khiến lòng Lưu Chí Kiên bị đả kích tan tác. Hơn nữa, sau khi Tề Bạch Mai thích xong cũng chẳng đối phó với Vân Thành Nam, Lưu Chí Kiên càng thấy mất mát, chỉ có thể đơn phương trong lòng.

Ai ngờ mấy ngày nay hình như Tề Bạch Mai bắt đầu lạnh nhạt với Vân Thành Nam, anh ta còn đang nghĩ có phải là mình còn cơ hội hay không! Không ngờ Lưu Cửu Bình lại nói như thế, đả kích anh ta.

Lưu Chí Kiên thở dài: “Thôi bỏ đi, tôi đi kiểm tra nhà tiếp đây, lúc anh đi cảm ơn thì gọi điện thoại cho tôi!”

Trong phòng bệnh, Bạch Cẩm Sương đang nói chuyện với Tề Bạch Mai, bỗng nhiên cửa bị mở ra. Hai người cùng nhìn về phía Mặc Tu Nhân

Bạch Cẩm Sương thấy vẻ mặt Mặc Tu Nhân không ổn cho lắm, hơi lo lắng: “Mặc Tu Nhân, anh không sao chứ?”

Mặc Tu Nhân bước nhanh đến trước giường bệnh, nhìn cô từ trên xuống dưới, nghiêm mặt nói: “Sau này nếu anh không cho thì em đừng chạy lung tung, lúc anh đi chẳng phải đã bảo em ngoan ngoãn ở trong à, em chạy ra hành lang làm gì?”

Vẻ mặt Bạch Cẩm Sương cứng lại, anh tức giận à! Cô trợn mắt nhìn: “Anh nghe chuyện ngoài hành lang rồi?”

Vẻ mặt Mặc Tu Nhân đen kịt: “Nếu không thì sao, em chẳng để anh yên tâm chút nào!”

Bạch Cẩm Sương mím môi, lén lút nhìn về phía Tề Bạch Mai đang vui sướng khi người gặp họa, nhanh trí trả lời: “Sau này nhất định em sẽ nghe lời, hơn nữa lần này cũng chẳng xảy ra việc gì, Bạch Mai đẩy người ra đúng lúc mà!”

“Thế nếu hôm nay Tề Bạch Mai không có ở đây thì sao?” Lòng Mặc Tu Nhân nghĩ ngợi, đến giờ vẫn còn thấy sợ.

Cô cúi đầu thì thầm: “Rõ ràng là có mà, tại sao lại có nếu!”

Mặc Tu Nhân: “..”

Tề Bạch Mai im lặng nhìn hai người, vừa hâm mộ vừa buồn cười: “Cẩm Sương, cậu không sao thì tớ đi trước đây, cậu nghe lời tổng giám đốc Mặc nói đi nha!”

Tề Bạch Mai vừa đi là trong phòng bệnh chỉ còn Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân. Anh nắm tay cô trong lòng bàn tay mình, tức giận nói: “Sao em không ngoan thế?”

Bạch Cẩm Sương trợn mắt: “Em ngoan mà!”

Anh nhướng mày nhìn cô: “Sau này em còn chạy lung tung nữa không?”

Cô ngoan ngoãn lắc đầu.

Mặc Tu Nhân cong môi: “Khi nào em chuyển nhà?”

Bạch Cẩm Sương: “Anh nói lúc nào dọn thì lúc đấy dọn!”

Ý cười trên khóe môi Mặc Tu Nhân tràn khắp gương mặt.

Cùng lúc đó, nhà họ Tần.

Tổng Thúy Kiều đang uống trà chiều với Mặc Tổ Nhiên.

Tổng Thúy Kiều mở to mắt: “Dì Mặc, cháu nghe nói năm đó dì là bạn tốt của mẹ cháu!”

Mặc Tố Nhiên cười cười: “Đúng thế, quan hệ năm đó của hai bên rất tốt, tiếc là sau này... mẹ cháu rời khỏi nhà họ Tống, đã nhiều năm rồi dì không gặp mẹ cháu!”

Vào lúc này, Tổng Thúy Kiều trông thấy Tần Vô Đoàn xuống xe ở xa xa, từ từ đi về phía biệt thự.

Cô ta bỗng hỏi: “Dì Mặc, mấy ngày nay cháu đến tìm dì, sao không thấy anh Tu Nhân về nhà?”

Nhớ đến con trai, vẻ mặt Mặc Tố Nhiên trở thành nặng nề: “Cháu nhắc đến nó làm gì?”

Tổng Thúy Kiều lập tức lộ vẻ làm sai chuyện: “Xin lỗi dì Mặc, không phải là cháu nhắc đến anh Tu Nhân, chỉ là cháu thấy chỉ có anh Vô Đoạn về nhà mỗi ngày..” /

Tiếng xin lỗi của cô ta càng lúc càng nhỏ, cô ta cúi đầu, nhìn từ bên cạnh qua, trong một tích tắc nào đó thì đúng là khá giống Đỗ Yến Oanh.

Mặc Tổ Nhiên lập tức mềm lòng: “Cháu đừng tự trách, không phải cháu nói sai, là vấn đề của dì, vì một đứa con gái mà anh Tu Nhân của cháu đang cáu giận với dì đấy!”

“A!” Tống Thúy Kiều giật mình há mồm: “Vì một cô gái khác?”.

Mặc Tổ Nhiên mím môi: “Nói đến đây, cháu cũng biết cô gái này, chính là bạn cùng học đại học Bạch Cẩm Sương của cháu!”

Hình như Tổng Thúy Kiều thấy khó hiểu: “Không phải cô ấy kết hôn với anh Tu Nhân rồi à?”

Mặc Tố Nhiên cười lạnh: “Thì sao chứ? Nếu không phải do cô ta, làm sao dì và Tu Nhân lại... trở nên như thế này!”.

Vì một cô gái mà con mình trở mặt thành thù với người nhà, bà là người làm mẹ, vừa tức vừa giận!

Tống Thúy Kiều nhìn vẻ tức giận của Mặc Tố Nhiên, muốn nói lại thôi: “Thật ra, dì Mặc ơi, có vài chuyện cháu không biết có nên nói ra hay không.”

Mặc Tố Nhiên nhíu mày: “Có gì cháu cứ nói thẳng ra là được, đừng do dự trước mặt dì, quan hệ giữa dì và mẹ cháu rất tốt, dì coi cháu như con mình vậy!”

Tổng Thúy Kiều mở to mắt nhìn Mặc Tổ Nhiên: “Là thế này, nhân phẩm của Bạch Cẩm Sương... có vấn đề!”

Vẻ mặt Mặc Tố Nhiên lập tức trở nên âm u: “Dù đã nhận ra từ lâu!”

Tổng Thúy Kiều lại lắc đầu: “Dù không biết rõ đâu, lúc trước cháu ở cùng ký túc xá với cô ấy,

trước mặt cô ấy thế này, sau lưng lại thế kia, rất nhiều người bị bề ngoài của cô ấy lừa. Có lần cháu bị thiệt thòi mà cũng không dám nói gì, chỉ có thể nhìn vào trong lòng, nhưng Bạch Cẩm Sương rất biết làm người, trước mặt người cô ấy cảm thấy có giá trị, cô ấy luôn sẽ ngụy trang rất tốt từ trước đến giờ!”.

Nghe cô ta nói vậy, vẻ mặt bà hoàn toàn lạnh lùng: “Dù không ngờ là cô ta tâm cơ như vậy!”

Tống Thúy Kiều tiếp lời Mặc Tố Nhiên: “Cho nên khi thấy anh Tu Nhân yêu đương với cô ấy, cháu thấy hơi lo, dù gì thì.”

Tống Thúy Kiều bỗng đỏ mặt: “Dù gì anh Tu Nhân cũng tốt như thế, cháu sợ anh ấy bị Bạch Cẩm Sương che mắt!”

Cô ta nói xong, mới tỏ ra rầu rĩ: “Dì Mặc, cháu... xin lỗi, cháu không nên nói mấy thứ này, cháu cảm giác như là mình đang châm ngòi ly gián vậy!”.

Mặc Tổ Nhiên ôn hòa: “Đứa bé ngoan, những gì cháu nói đều là thật, làm sao có thể là chậm ngòi ly gián chứ, dì hiểu được ý của cháu, dì cũng chẳng coi trọng Bạch Cẩm Sương mà!”

Thật ra Mặc Tổ Nhiên không ác cảm với nhân phẩm của Bạch Cẩm Sương như Tống Thúy Kiều nói, nhưng vì cô nên bà với Mặc Tu Nhân mới trở nên như thế này, trong lòng bà không chấp nhận được, nên mới đổ hết lỗi sai lên người cô.

Mặc Tổ Nhiên thấy lúc Tống Thúy Kiều nhắc đến Mặc Tu Nhân là đỏ mặt, hai mắt lóe sáng: “Thúy Kiều, không phải là con... thích Tu Nhân chứ?”.

Tổng Thúy Kiều ngẩng phắt lên, sợ hãi nhìn bà, căng thẳng trợn mắt: “Dì Mặc, không phải như dì nghĩ đâu, cháu không có, cháu... cháu..”

Tống Thúy Kiều lắp bắp nói năng lộn xộn, mặt mày đỏ bừng, cúi cùng cô ta cam chịu cúi đầu, hơi đau khổ: “Cháu... cháu biết như thế là không tốt, nhưng mà cháu cảm thấy anh Tu Nhân tốt lắm, cháu sẽ không phá hỏng cuộc hôn nhân của anh ấy đâu, cháu chỉ muốn yên lặng thích anh ấy, dì Mặc, dì đừng nói cho anh Tu Nhận biết được không?”

Tống Thúy Kiều nói xong, hốc mắt đỏ lên!

Mặc Tổ Nhiên thấy vẻ đáng thương tội nghiệp của cô ta, nghĩ đến cô ta là con của chị em tốt nhà mình, bà lập tức mềm lòng: “Con gái à, thích một người có gì sai, cháu yên tâm đi, dì sẽ không nói cho Tu Nhân, nhưng mà dì cũng sẽ không để cho Bạch Cẩm Sương mê hoặc Tu Nhân tiếp đầu!”

Nói đến đây, đột nhiên bà kéo tay Tống Thúy Kiều, hỏi: “Thúy Kiều, có thể cháu không biết, thật ra cháu và Tu Nhân có hôn ước!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.