Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn

Chương 910: Chương 910: Lộ ra dấu vết




Bạch Cẩm Sương gật đầu, nhắc tới bệnh tình của Tần Minh Huyền, chuyện xảy ra chiều nay dường như đã trở nên không quan trọng nữa.

Bạch Cẩm Sương dựa vào vai Mặc Tu Nhân, đột nhiên nói: “Nếu sau này có con, em nhất định sẽ khám thai trước. Nếu đứa nhỏ có vấn đề. em sẽ không sinh con ra, em không muốn con mình được sinh ra...mà phải khổ sở như vậy!”

Mặc Tu Nhân nắm chặt tay cô: “Nghe theo em hết!” Bạch Cẩm Sương sụt sịt: “Em cũng muốn xin lỗi anh, năm đó nếu như đêm trước ngày kết hôn, anh đã nói với em là không được sinh con, em còn cãi nhau với anh, lẽ ra...lúc ấy em nên nghe lời anh...nếu như vậy thì Bông Vải của chúng ta đã không phải chịu nhiều khổ sở như vậy.”

Mặc Tu Nhân nghe cô nói, dường như có thể cảm nhận được tâm lý mâu thuẫn của cô.

Anh bất lực cúi đầu, hôn lên trán Bạch Cẩm Sương: “Đồ ngốc, sao em không nghĩ tới, nếu năm đó em không quyết định như vậy, Bông Vải còn có thể xuất hiện sao? Với lại anh cũng phải cảm ơn đứa nhỏ này, thằng bé cùng em vượt qua mấy năm nay, cũng coi như là đền bù một chút tiếc nuối trong lòng anh. Về bệnh của Bông Vải, anh tin có thể chữa khỏi, anh biết em đau lòng vì Bông Vải phải chịu khổ, nhưng thằng bé là thiên sứ trời cao ban cho chúng ta, nếu thằng bé biết, trong lòng em từng có suy nghĩ như vậy, cứ coi như là em không muốn nó đau khổ, nhưng mà chuyện mẹ mình lại không muốn sinh ra minh, chuyện này cũng sẽ làm thằng bé rất khổ sở, cho nên... Chúng ta phải chữa bệnh cho thằng bé, chăm sóc thằng bé thật tốt, không cần đưa ra những giả thiết đó, được không?” Mắt Bạch Cẩm Sương càng đỏ thêm, cô gật đầu: “Được, em nghe anh!”

Kể từ ngày này, các biện pháp phòng vệ của Di Cảnh Viên đã được tăng cường, Mặc Tu Nhân đã sắp xếp thêm người bên cạnh Bạch Cẩm Sương và Tần Minh Huyền.

Tuy nhiên, sau khi nhận được bưu kiện ngày hôm đó, Bạch Cẩm Sương và Tần Minh Huyền cũng không có gì lạ xảy ra, quản gia cũng không tìm ra nguồn gốc của bưu kiện đó, cùng ngày lấy bưu kiện, có quá nhiều người, hơn nữa...bưu kiện đó cũng không phải là do nhân viên giao hàng nhận từ người gửi, cho nên...vô cùng khó điều tra.

Nhưng Mặc Tu Nhân cũng không có từ bỏ điều tra, anh luôn tin tưởng, chỉ cần có người làm chuyện này, sớm hay muộn sẽ lộ ra dấu vết.

Tiệc cưới của Tề Bạch Mai và Vân Thành Nam còn chưa tới, Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân đã nhận được thiệp mời dự tiệc đính hôn từ Thẩm Đinh Nhiên và Sở Hạnh Từ.

Tiệc đính hôn của Thẩm Đinh Nhiên và Sở Hạnh Từ diễn ra ở biệt thự của Thẩm gia, lúc Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân tới, Thẩm Đinh Nhiên và Sở Hạnh Từ đang mặc lễ phục đỉnh hôn, hai người tươi cười đứng ở cổng nhà Thẩm gia, nghênh đón khách khứa

Trước kia, mỗi lần Bạch Cẩm Sương nhìn thấy Sở Hạnh Từ, đối phương đều thờ ơ lạnh nhạt.

Lần đầu tiên cô thấy Sở Hạnh Từ cười dịu dàng như vậy, giống như là... anh ta đang đeo một cái mặt nạ, làm cô thực sự có chút bất an, theo bản năng cô nhìn về phía Thẩm Đinh Nhiên, Thẩm Đinh Nhiên lại không biết gì, cười hạnh phúc.

Bạch Cẩm Sương thở dài, trong lòng vô cùng phức tạp, cô biết Sở Hạnh Từ đính hôn với Thẩm Đinh Nhiên là có mục đích, nhưng cô vẫn không nói gì, khi đến gần, cô mỉm cười nói hai chữ chúc phúc, cùng Mặc Tu Nhân đi vào cổng nhà họ Thẩm.

Hứa Phồn Tinh đang đứng phía sau họ, nhìn thấy Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân đi tới, cô ta theo bản năng nhìn về phía Mặc Tu Nhân.

Nhưng anh mắt mà Mặc Tu Nhân nhìn Bạch Cẩm

Sương chưa bao giờ dành cho cô ta, khi nhìn thấy Mặc Tu

Nhân cùng Bạch Cẩm Sương đang đi về phía bãi cỏ, trong mắt cô ta lóe lên một tia nham hiểm.

Nhưng ngay sau đó, cô ấy đã điều chỉnh lại tâm trạng của mình và mỉm cười nói với Thẩm Đinh Nhiên nói: “Chị, hình như em quên điện thoại di động ở biệt thự, em phải quay lại tìm!”

Thẩm Đinh Nhiên cũng không để ý: “Em đi đi!”

Hứa Phồn Tinh lập tức cười rồi gật đầu, nhanh chóng đi về phía biệt thự.

Trên bãi cỏ của Thẩm gia, hôm nay được bố trí một người chủ trì, khung cảnh được trang trí bằng những tấm vải hồng và những quả bóng bay trong gió trông thật đẹp và thật lãng mạn.

Khi Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân mới vừa đi tới, lập tức có người bề một khay rượu vang và champagne tới.

Bạch Cẩm Sương cầm một ly champagne, Mặc Tu Nhân cầm một ly rượu vang đỏ, cả hai cùng mỉm cười bước tới địa điểm đính hôn.

Mặc Tu Nhân vừa xuất hiện, lập tức có rất nhiều lãnh đạo doanh nghiệp tiếp cận, một số là bàn chuyện làm ăn, một số chỉ để tìm hiểu nhau và xây dựng mối quan hệ.

Chẳng qua, cho dù như thế nào, đều là khen Mặc Tu Nhân, dù sao địa vị của nhà họ Tần ở thành phố Trà Giang hết sức quan trọng. Hơn nữa Mặc Tu Nhân còn trẻ, có triển vọng, năng lực, giới kinh doanh ở thành phố Trà Giang này hiểu rõ như ban ngày, có thể lực, có năng lực, có thủ đoạn, người như vậy, có thể quen biết một chút chắc chắn sẽ không thiệt thòi.

Nhìn thấy sự nhiệt tình của mọi người, Bạch Cẩm Sương cảm thấy không thích những dịp như vậy, cô nói nhỏ: “Em qua hoa viên bên kia ngồi một lát, chờ lúc lễ đính hôn bắt đầu em sẽ quay lại đây!”

Mặc Tu Nhân hiểu Bạch Cẩm Sương, đương nhiên là biết cô không thích như thế này, anh gật đầu, giọng nói dịu dàng: “Em đi đi!”

Khi những người xung quanh nhìn thấy Mặc Tu Nhân, người luôn lãnh đạm và độc đoán, lại dịu dàng với một người phụ nữ, họ không khỏi tò mò: “Tổng giám đốc Mặc, người vừa rồi là...

Mặc Tu Nhân nghe vậy, anh nở một nụ cười: “Cô ấy là

Vợ tôi!”

Mọi người vô cùng bất ngờ, về chuyện mấy năm trước Mặc Tu Nhân cử hành hôn lễ, con trai lớn của nhà họ Trần đã xảy ra chuyện, chuyện hôn lễ phải dừng lại, mọi người đều biết, bây giờ lại nghe Mặc Tu Nhân nói như vậy, trong lòng sinh ra nhiều ý nghĩ.

Dù sao mấy năm nay Mặc Tu Nhân đều tuyên bố với bên ngoài là độc thân.

Chẳng lẽ là Tổng giám đốc Mặc đã tìm được tình yêu đích thực?

Nhìn thấy thái độ của Mặc Tu Nhân đối với người phụ nữ vừa rời đi, vô cùng chiều chuộng.

Mọi người vội vàng mở miệng khen. “Bà Mặc quả nhiên là người vô cùng xinh đẹp, vừa nhìn thấy là đã biết cô ấy là một người thông minh!” “Đúng vậy, từ lần đầu tiên nhìn thấy, tôi đã biết cô ấy và

Tổng giám đốc Mặc vô cùng hợp, đúng là xứng đôi vừa lứa!” Mặc Tu Nhân tuy biết bọn họ khen chỉ là để lấy lòng mình thôi, nhưng khi nghe mọi người khen Bạch Cẩm

Sương, anh cũng cảm thấy vui vẻ, coi như bên kia muốn hợp tác làm ăn, anh cũng sẽ cho họ ít thể diện.

Lúc này, có người hỏi: “Tổng giám đốc Mặc, không biết anh và phu nhân...cử hành hôn lễ lúc nào vậy?”

Mọi người lập tức im lặng, ai cũng biết khi Mặc Tu Nhân nói là vợ anh, chắc chắn là đã làm giấy chứng nhận kết hôn, nhưng về lễ cưới...mọi người cũng nhớ tới chuyện sáu năm trước, không ai dám hé răng.

Người này muốn tìm đến cái chết sao, dám hỏi về những chủ đề như vậy.

Nhưng Mặc Tu Nhân hình như cũng không quá tức giận: “Sau này sẽ có, tôi tôn trọng quyết định của vợ tôi!”

Mọi người lập tức hiểu ra, xem ra...cho dù là hôn lễ năm đó, con trai trưởng của nhà họ Tần xảy ra chuyện, nhưng Mặc Tu Nhân vẫn muốn tổ chức hôn lễ với vợ, xem ra, người phụ nữ này có vị trí rất quan trọng trong lòng Tổng giám đốc Mặc!

Xem ra, sau này họ phải thay đổi cách nịnh bợ rồi!

Bạch Cẩm Sương không biết gì về chuyện bên này của

Mặc Tu Nhân. Hoa viên kia ở bên cạnh biệt thự, cô uống cạn một ly champagne, sau đó bỏ ly không lại, đi về phía hoa viên.

Lúc này, cô không hề để ý, trên lầu hai biệt thự cạnh hoa viên, có một bóng người lén lút, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn cô, chờ đến khi cô đi đến bên cạnh biệt thự, vừa mới bước được vài bước về phía hoa viên, đột nhiên một chậu nước lạnh từ trên trời giáng xuống!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.