Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn

Chương 909: Chương 909: Tương đối khó điều tra




Bạch Cẩm Sương mỏi mệt dựa vào ghế sô pha, trong lòng nghĩ, rốt cuộc chuyện này là do ai làm chứ?

Trong đầu cô nghĩ đến rất nhiều chuyện, nhưng cuối cùng lại không nghĩ ra một người nào.

Mặc Tu Nhân thấy tâm trạng cô không vui, nên anh lặng lẽ ngồi cùng cô và không nói thêm gì nữa.

Một lúc sau, quản gia trở lại.

Mặc Tu Nhân và Bạch Cẩm Sương đồng thời nhìn sang, Mặc Tu Nhân hỏi: “Chuyện điều tra thế nào rồi?” Quản gia lắc đầu: “Không điều tra ra!”

Mặc Tu Nhân lập tức trở nên khó chịu: “Điều tra không ra?”

Quản gia thở dài: “Tôi đã đi tìm nhân viên giao hàng nói chuyện, mới biết được, có lẽ lúc anh ta đang giao hàng ở trong một khu vực nhỏ, vì là giờ cơm tối nên khá đông người. Trong lúc hỗn loạn, bị người khác bỏ thêm vào một bưu kiện, lúc đó anh ta cũng không biết chuyện, mà lúc anh gia bị bỏ thêm bưu kiện vào, giám sát khu vực cũng không thấy được, cho nên không biết thứ này là do ai nhét vào!”

Mặc Tu Nhân nói: “Mọi chuyện đều đang bị che giấu Ông tiếp tục điều tra đi, tôi không tin người đó không để sót lại một chút mạnh mối nào!

Quản gia gật đầu: “Tôi đã cho người đi xung quanh theo dõi, nhưng mà chúng tôi cũng không biết, đối phương có ở gần đây hay không, cho nên tương đối khó điều tra l

Mặc Tu Nhân liếc nhìn, không khí xung quanh đột nhiên trở nên lạnh lẽo. “Khó điều tra thì sẽ không điều tra nữa sao?”

Quản gia vội vàng lắc đầu: “Tôi sẽ cho người tiếp tục điều tra l

Mặc Tu Nhân đáp lại: “Ông mau đi đi

Bạch Cẩm Sương cũng có chút thất vọng khi nghe kết quả điều tra, cô liếc mắt nhìn Mặc Tu Nhân: “Không sao, em cũng đoán được là không điều tra ra!”

Mặc Tu Nhân nhìn cô: “Em yên tâm, anh nhất định sẽ điều tra ra!

Bạch Cẩm Sương nghĩ đến tâm trạng âm u lúc nãy của Mặc Tu Nhân, giống như đang rất tức giận với quản gia, cô cũng bất lực: “Không điều tra được cũng không sao, dù sao em cũng chưa bị thương tổn gì!”

Mặc Tu Nhân nhíu mày nhìn cô: “Tinh thần tổn thương không tính là bị tổn thương sao? Em không ăn được cả cơm tối, em quên rồi sao, hơn nữa, nếu lần này không điều tra, lần sau sẽ gửi tới cái gì nữa chứ? Có chắc không phải là đồ vật có thể khiến em tổn thương không?”

Bạch Cẩm Sương bất lực: “Em không nói gì về việc đó, ý em là, đừng trách những người bên dưới, họ đã làm hết khả năng của họ rồi!”

Mặc Tu Nhận biết cô khó chịu, bây giờ còn đi an ủi anh, anh cảm thấy chút hụt hẫng, rầu rĩ trả lời: “Em yên tâm, anh sẽ không trách bọn họ, chỉ là tâm trạng anh không tốt, muốn nhanh chóng tra ra chuyện này là do ai làm, ai đã khiến em chịu khổ!”

Hôm nay xảy ra chuyện này, anh cảm giác mình không thể bảo vệ tốt cho Bạch Cẩm Sương. Mặc Tu Nhân vừa nói vừa năm lấy tay Bạch Cẩm

Sương, tỏ ra vô cùng áy náy.

Bạch Cẩm Sương nói: “Không sao, em cẩn thận một chút là được, em luôn tin rằng cho dù có ngụy trang giỏi đến đầu thì một ngày nào đó cũng phải lộ diện thôi, nếu biết em ở đây, người kia chắc chắn có quen em, anh cũng không cần quá lo lắng, em sẽ chuẩn bị tinh thần!”

Mặc Tu Nhân thở dài một cái, đưa tay ôm lấy Bạch

Cầm Sương vào phòng. Bạch Cẩm Sương yên lặng cho anh ôm một lúc, sau đó đưa tay đẩy anh ra: “Đúng rồi, sao anh còn không uống thuốc đi Mắt Mặc Tu Nhân sáng lên: “Anh tính nói chuyện cùng em một chút rồi lên ăn cơm!

Bạch Cẩm Sương nói: “Vậy bây giờ đi ăn đi, em nhìn anh ăn, khi nào anh cũng không uống thuốc đúng giờ

Mặc Tu Nhân bất lực: “Trong khoảng thời gian này, anh vẫn luôn uống thuốc đúng giờ, anh không lừa em! Bạch Cẩm Sương hừ một tiếng: “Lần này cũng không uống nhiều thuốc, chỉ cần anh uống xong là sức khỏe có thể khôi phục lại, anh không thể bỏ bê

Mặc Tu Nhân gật đầu với vẻ bất lực và dịu dàng: “Được, anh nghe em!”

Bạch Cẩm Sương nhìn anh đang lất thuốc, lấy nước, đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, anh uống thuốc này có tác dụng phụ gì không?”

Mặc Tu Nhân cũng không muốn lừa Bạch Cẩm Sương: “Có đôi khi anh sẽ hơi chóng mặt, hơn nữa, cảm xúc có chút nóng giận, nhưng nó ở trong phạm vi anh có thể kiểm soát được

Nghe Mặc Tu Nhân nói như vậy, Bạch Cẩm Sương cũng thở phào nhẹ nhõm: “Anh phải kiên trì, uống thuốc xong là tốt rồi”

Cô đã hiểu tại sao hôm nay lúc Mặc Tu Nhân nói chuyện với quản gia, anh lại cầu kinh như vậy.

Xem ra, trước mặt cô, anh cố gắng tiết chế cảm xúc của mình hết mức có thể.

Chờ đến lúc Mặc Tu Nhân uống thuốc xong, lúc anh quay trở lại, Bạch Cẩm Sương chủ động nắm lấy tay anh, Mặc Tu Nhân nở nụ cười: “Sao vậy? Nhớ anh sao?”

Bạch Cẩm Sương trừng mắt liếc anh một cái: “Năm tay anh là nhớ anh sao?”

Mặc Tu Nhân nhìn chăm chăm vào cô: “Ở trước mặt anh, mỗi lần em chủ động, anh mới cảm thấy em đang dựa dẫm vào anh! Nếu không, lần nào anh cũng sẽ cảm thấy là anh không nhịn được nên mới phải chủ động với em!”

Bạch Cẩm Sương bĩu môi: “Được rồi, chuyện hôm nay không quá nghiêm trọng, anh cũng đừng lo lắng nữa! Cảm xúc của Mặc Tu Nhân không tốt, Bạch Cẩm Sương cũng không muốn kích thích anh nữa.

Mặc Tu Nhân dựa vào ghế sô pha, nắm tay Bạch Cẩm Sương, nhẹ nhàng nói: “Em yêu, em phải biết, bất cứ khi nào, chỉ có khi em và Bông Vải an toàn, anh mới có thể an tâm!”

Nghe thấy Mặc Tu Nhân nhắc tới Bông Vải, Bạch Cẩm

Sương đột nhiên ngồi thẳng dậy, quay đầu nhìn anh: “Mặc Tu Nhân...anh giục chú Đàm đi, em hy vọng có thể nhanh chóng nghiên cứu ra thuốc chữa hen suyễn cho Bông Vải!” Mặc Tu Nhân biết Bạch Cẩm Sương vô cùng sốt ruột, chẳng qua khi Bạch Cẩm Sương chủ động kêu anh thúc giục, chuyện này làm Mặc Tu Nhân có chút bất ngờ: “Sao vậy? Lại có chuyện gì xảy ra?”

Bạch Cẩm Sương nhắm mắt, đem chuyện hôm nay Tần Minh Huyền trốn tránh Cảnh Đa Đa, và chuyện nhìn người khác chơi với chó, nói cho Mặc Tu Nhân nghe.

Cô có chút đau lòng: “Trước kia em chỉ biết, Bông Vải thích hoa, vì không được lại gần những thứ này nên lại càng thích. Nhưng hôm nay là lần đầu tiên em biết, hóa ra thằng bé cũng thích động vật nhỏ, khi nhìn người khác nuôi động vật cũng sẽ lộ ra vẻ mặt ghen tị và háo hức như vậy. Đây là lần đầu tiên em hiểu được...thì ra căn bệnh này khiến thằng bé tự ti như vậy. Em thật sự không ngờ khi thằng bé cùng người khác ở chung, nó sẽ có suy nghĩ nó và người bình thường không cùng trong một thế giới!”

Mặc Tu Nhân nghe Bạch Cẩm Sương nói xong, tâm trạng cũng trở nên nặng nề và đau lòng.

Anh nắm chặt tay Bạch Cẩm Sương, mở miệng nói: “Anh sẽ tới thúc giục Đàm Phi Tuấn, vì ông ấy đã nói với anh về những ý tưởng ban đầu, những dược liệu đó chiết xuất, kết hợp với phương hướng nghiên cứu của ông ấy, có thể nghiên cứu ra thuốc chữa bệnh hen suyễn, anh nghĩ ông ấy sẽ không dùng những lời này để lừa dối chúng ta đâu. Chúng ta hãy chờ đợi, còn về phần Bông Vải, vì thẳng bé mắc bệnh hen suyễn bẩm sinh nên trong lòng có những suy nghĩ này là bình thường. Khi bệnh của thằng bé được chữa khỏi, sau này chúng ta sẽ nuôi một con chó, mèo cũng được, chúng ta đưa thằng bé đến những nơi mà trước đây không thể tới, để thằng bé từ từ thoát khỏi cảm giác tự ti và nhạy cảm đó, được không?”

Sự an ủi của Mặc Tu Nhân khiến cô cảm thấy thoải mái, Bạch Cẩm Sương giống như có thể tưởng tượng được cảnh tượng sau khi Tần Minh Huyền hết bệnh, một nhà ba người cùng nhau đi chơi.

Bạch Cẩm Sương đỏ mắt, cô nhẹ nhàng gật đầu: “Được rồi, em nghe anh!”

Mặc Tu Nhân thở dài, anh đau lòng ôm cô vào trong ngực, hạ giọng nói: “Cho nên, từ nay về sau em không cần vì những việc này mà đau lòng nữa, rõ chưa?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.