**********
Chương 686: Lời nói không bằng chứng
Tần Minh Xuân ngơ ngẩn, cậu ta hoàn toàn không nghĩ tới điều mà Tần Manh Manh nói lại là điều này, cậu ta còn tưởng rằng, Tần Manh Manh muốn nói bản thân mình sợ hãi, đi đến thành phố Trà Giang không quen được hay gì đó!
Dù sao thì, dựa theo tính cách nhạy cảm nhát gan của Tần Manh Manh, tự nhiên đến thành phố Trà Giang là một đô thị lớn như vậy, cứ cho là không quen, cũng là chuyện thường gặp mà thôi.
Chẳng qua, Tần Manh Manh đột nhiên nhắc đến điều này, khiến cho Tần Minh Xuân hình như nhận ra được có điều gì đó không được bình thường.
Con người của anh ta trầm xuống: “Tại sao em lại đột nhiên hỏi điều này? Em có phải... Biết điều gì rồi hay không?”
Không thể trách Tần Minh Xuân sẽ hỏi như vậy, dù sao thì, chuyện mà nguyên chủ của mình bị ngã, đã qua được gần 6 năm, Tần Manh Manh lại đột nhiên đến, điều này khiến cho Tần Minh Xuân nghĩ như thế nào, đều cảm thấy không thích hợp lắm.
Tần Manh Manh nghe thấy câu Tần Minh Xuân nói, có chút lo lắng, tay nhỏ căng thẳng đến nỗi vẫn luôn nằm chặt: "Em...em lúc trước sở dĩ xuống núi đi tìm anh, là bởi vì em thấy có người đẩy anh xuống núi!”
Đồng tử của Tần Minh Xuân mà co rụt lại, anh thật ra không nghĩ tới, ở một nơi nhỏ bé như vậy, còn sẽ xảy ra chuyện xấu xa như vậy.
Trong lòng anh đã có đáp án, nhưng vẫn mở miệng hỏi: “Là ai?” Tần Mạnh Mạnh cắn cắn môi: "Là...Là chị Minh Lệt”
Sắc mặt Tần Minh Xuân đen kịt âm trầm, cậu ta tuy rằng đoán được là Tần Minh Lệ, nhưng mà, khi nghe được chính miệng Tần Manh Manh nói ra, vẫn là có chút chấn động, tâm tình phức tạp cực độ.
Nói thật, nếu không phải lúc ấy Tần Minh Xuân vừa đúng lúc xảy ra chuyện, anh cũng chưa chắc sẽ sinh ra trên người cậu ta.
Nhưng mà, sự thật là, anh ấy vốn dĩ cho rằng nguyên chủ là lên núi hái thuốc mà rơi xuống, lại không nghĩ rằng, là bị người khác đẩy xuống!
Tần Minh Xuân hoàn toàn không nghi ngời lời của Tần Manh Manh nói là giả, trước đừng nói đến sự đơn thuần ngây thơ của Tần Manh Manh, chuyện xấu xa độc ác như vậy, căn bản không phải là chuyện mà cô ấy có thể làm ra được.
Tâm trạng của Tần Minh Xuân phải qua rất lâu mới bình tĩnh trở lại được, cậu ta nhìn về phía Tần Manh Manh, thần sắc có chút phức tạp: “Nếu em nhìn đến thấy cô ta đẩy anh xuống núi, vì sao lúc trước khi anh xảy ra chuyện, em lại không nói ra?”
Tần Mạnh Mạnh tuy rằng ngây thơ lại nhát gan, nhưng không ngốc, chuyện như vậy, cô bé hẳn là biết tính nghiêm trọng của nó.
Tần Manh Manh nghe được lời Tần Minh Xuân nói, cho rằng anh trai đang trách bản thân mình, đôi mắt có chút phiếm hồng: “Anh, là em sai, em lúc ấy nên nói cho anh biết, nhưng mà... Nhưng mà anh vẫn luôn ngủ, không tỉnh lại, em không dám nói, em sợ bố mẹ cùng bác và mợ đều sẽ không tin tưởng em!”
Tần Minh Xuân ngẩn ra, tức khắc hiểu rõ, đúng rồi, Tần Manh Manh chẳng qua là một đứa bé mà mẹ của nguyên chủ nhặt về, cho ăn đã là rất tốt rồi, nguyên chủ lúc ấy rơi xuống núi hôn mê, Tần Manh Manh nếu là nói Tần Minh Lệ đẩy cậu ta xuống, nói miệng không bằng chứng, nói không chừng sẽ còn bị bôi nhọ lại!
Tần Minh Xuân bình tĩnh nhìn cô ấy: “Em lúc ấy không nói, anh cũng có thể hiểu được, anh đã tỉnh lại từ 1 năm trước, sao em lại vẫn không nói ra chân tướng?”
Tần Manh Manh đáng thương đôi mắt đỏ cả lên: “Em...Em sợ mọi người không ai tin tưởng em, sau khi anh trai tỉnh lại, mọi người đều nói anh dành mấy năm đi học dùng để ngủ hết rồi, về sau khẳng định không tiền đồ, bọn họ còn nói, Tần Minh Lệ là kim phượng hoàng của thôn Đại Loan, nếu em nói ra chuyện kia, không chỉ không ai tin tưởng em, mà chắc chắn còn đuổi em đi!”
Con người Tần Minh Xuân lóe lên, Tần Manh Manh nhìn đáng thương vô cùng, thật ra, đầu khá thông minh.
Có thể là từ nhỏ đã ăn nhờ ở đậu, cô sẽ rất để ý đến ánh mắt của người khác, tuy rằng nhát gan, nhưng cũng biết, có một số việc nói ra, sẽ khiến cho mọi thứ trở nên phức tạp hơn, càng biết, cô ấy ở thôn Đại Loan, không phải là đối thủ của kim phượng hoàng Tần Minh Lệ.
Phải biết, trước khi Bạch Cẩm Sương đến thôn Đại Loan mời Tần Minh Xuân cô ta đi đến văn phòng làm việc, Tần Minh Lệ là đại biểu người thành công ở thôn Đại Loan, người lớn luôn khích lệ trẻ nhỏ nỗ lực để phấn đấu đạt được mục tiêu.
Tần Minh Xuân khẽ thở dài một cái: “Nếu sau khi anh tỉnh lại, em cũng chưa nói, bây giờ em lại nói ra hết sự thật làm gì?” Tần Manh Mạnh cắn cắn môi, bộ dạng giống như là đã làm sai gì đó, Tần Minh Xuân nhìn thấy tự nhiên thấy đau lòng.
Cô bé nói: “Em không nghĩ tới, chúng ta sẽ cùng Tần Minh Lệ cùng tới một nơi, cô ta...cô ta đối với anh không có ý tốt, em muốn anh cách xa cô ta một chút, em sợ... Sợ cô ấy sẽ còn làm tổn thương đến anh!” “Vậy bây giờ em không sợ nói ra chuyện này, bị người khác nhằm vào sao?” Tần Manh Manh miệng giật giật: "Em sợ, em thật sự rất sợ chị Minh Lệ, chị ấy từ nhỏ đã không thích em, nhưng mà, em càng sợ anh xảy ra chuyện hơn!”
Nghe được những lời này, trong lòng Tần Minh Xuân vui mừng hơn một chút, xem như cậu đã tỉnh lại một năm này, không phí công thương cô nhóc này.
Chuyện của 6 năm trước, đã tìm không thấy chứng cứ, chẳng qua, cậu ta thật không nghĩ tới, Tần Minh Lệ người phụ này lại to gan lớn mật như vậy.
Tần Minh Xuân dù sao thì cũng không phải là Tần Minh Xuân cũ, chuyện trong thôn, anh có đơn giản nghe nói một chút, là có thể đoán ra một chút.
Thôn Đại Loan này khá nhiều khe núi, tư tưởng trọng nam khinh nữ còn rất nghiêm trọng, một ít chuyện trước khi nguyên chủ rơi xuống núi, anh đại khái vẫn là biết đến.
Lúc ấy, nguyên chủ hẳn là đang học lớp tám, là đứa nhỏ học giỏi nhất trong thôn, lúc đi học còn nhảy qua cấp, kỳ vọng của người trong nhà đối anh ta cực kì lớn. Ủng h*ộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại ТгuуeлАРР.cом
Đến nỗi Tần Minh Lệ đã học lớp 10, chẳng qua, cô ta lấy chết để uy hiếp, khóc lóc cầu xin đi học lớp 10, tốt nghiệp lớp 10, trong nhà liền muốn để cô ta thu hồi lại ý muốn đi học, về sau gả cho người chồng tốt.
Nhưng mà, người trong nhà bọn họ chắc cũng không nghĩ đến, hành vi này, không chỉ không thể khiến Tần Minh Lệ nghĩ lại, ngược lại càng cổ vũ sự không cam lòng và sự ngoan độc trong lòng Tần Minh.
Cô ta biết, Tần Minh Xuân học xong cấp ba, hai anh em nhà họ Tần sẽ chỉ để một đứa con đi học, mà Tần Minh Xuân này lại là thiên tài nhảy lớp, là một sự lựa chọn để nhà họ Tần có thể phát tài, mà Tần Minh Lệ, cô ta lại là con gái, ở trong mắt người nhà, sớm hay muộn cùng là người nhà khác.
Cho nên, bác của Tần Minh Xuân mới có thể để con gái từ bỏ việc học, ủng hộ Tần Minh Xuân, bác ta chờ Tần Minh Xuân trở thành sinh viên, để làm cho nhà họ Tần trở nên giàu có!
Bố mẹ đều hướng về Tần Minh Xuân, trong lòng Tần
Minh Lệ càng thêm không cam lòng!
Tần Minh Xuân là một người ưu tú, chẳng qua, nếu Tần Minh Xuân xảy ra chuyện gì thì sao!
Tần Minh Xuân không thể đi học, thành tích của cô ta lại không tồi, cũng coi như là một đứa con duy nhất của nhà họ Tần, đến cả Tần Manh Manh, Tần Minh Lệ căn bản sẽ không coi ra gì.
Cho nên, cô ta mới có thể nhẫn tâm đẩy chính em họ của mình xuống núi như vậy.
Tần Minh Xuân đối với Tần Minh Lệ còn tuổi nhỏ mà tàn nhẫn độc ác, cũng không muốn đánh giá gì cả, có lẽ trong thôn vẫn còn quan niệm trọng nam khinh nữ, Tần Minh Lệ thật là đã chịu nhiều sự bất công, trong lòng không cam lòng.
Nhưng mà, cô ta ngàn không nên vạn không nên, để nội tâm của mình xuất hiện sự tà ác, làm ra chuyện độc ác như vậy. Linh hồn của Tần Vô Đoan, chiếm cứ thân thể của Tần Minh Xuân, hiện tại trọng sinh làm “Tần Minh Xuân”.
Tần Minh Xuân nghĩ, cậu tuy rằng không thể phủ nhận được hành vi của Tần Minh Lệ, nhưng mà, mối thù của Tần Minh Xuân vẫn là phải báo.
Chuyện thu thập Tần Minh Lệ, cũng không vội lắm, trước mắt vẫn là phải trước cải thiện điều kiện cuộc sống, để cuộc sống đi vào quỹ đạo, không thể để Tân Manh Mạnh đi theo mình chịu khổ được.
Nghĩ đến đây, Tần Minh Xuân nhìn Tần Manh Manh: “Manh manh, em muốn đi học không?”
Tần Minh Xuân biết, Tần Manh Manh biết rất nhiều chữ, trước kia khi nguyên chủ đi học, sau khi tan học, nếu rảnh sẽ dạy chữ cho Tần Manh Manh, Tần Minh Xuân tỉnh lại trong một năm này, lúc nhàm chán, cũng thường xuyên dạy Tần Manh Manh biết chữ.
Nhưng mà, cô dù sao cũng đạt trình độ chỉ nhận biết được chữ
Tần Manh Manh nghe được những lời này, có chút thụ sủng nhược kinh: “Em... Em...Có thể chứ? Nhưng mà anh trai, em đã 16 tuổi rồi! Trường học sẽ không nhận học sinh lớn tuổi như em đâu!”