Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn

Chương 682: Chương 682: Không Có Giới Hạn




**********

Chương 685: Không Có Giới Hạn

Tần Minh Xuân giật mình, đột nhiên nhìn về phía trước, liền nhìn thấy Tần Minh Lệ mặc đồ đen, từ trong bóng tối đi ra.

Tần Minh Xuân nhíu mày: “Chị tới đây làm gì?”

Tần Manh Manh có chút sợ hãi nhìn Tần Minh Lệ, khi ở thôn Đại Loan cũng đã biểu hiện rất rõ ràng. Tần Minh Lệ danh giống như cái tên của cô ta, cô ta rất mạnh mẽ, tính cách vô cùng ngang tàn, thích bắt nạt kẻ yếu. Tần Manh Manh chất phác, đơn giản nhưng cũng có chút nhát gan, trong tiềm thức đã sợ cô ta.

Tần Minh Lệ liếc mắt nhìn Tần Minh Xuân, không để ý tới Tần Manh Manh, mở miệng nói: “Em đã đến thành phố

Trà Giang, chị vẫn chưa có thời gian chúc mừng em!” Tần Minh Xuân tỏ ra vô cảm: “Không cần!”

Tần Minh Lệ cười lạnh lùng: “Sao vậy? Bây giờ có tiền đồ rồi nên khinh thường chị sao? Tần Minh Xuân, em đừng quên, nếu không phải vì chị, bản thảo thiết kế của em sẽ không xuất hiện trước mặt Bạch Cẩm Sương!”

Tần Minh Xuân nghe vậy liền ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Tần Minh Lệ, vẻ mặt có chút mỉa mai: “Thật sao? Cám ơn chị nhiều, chị có thể đi rồi!”

Thành thật mà nói, cậu ta vốn không để Tần Minh Lệ trong måt.

Cậu ta vốn định đưa Tần Manh Manh rời thôn Đại Loan sau khi chân tay hoàn toàn lành lặn, hoặc cậu ta tính tự mình đi trước, sau khi kiếm được ít tiền sẽ về đón Tân Manh Manh đi.

Chẳng qua, ngày đó Bạch Cẩm Sương đột nhiên xuất hiện, hơn nữa Tần Quốc Cường đột nhiên muốn bán Tần Manh Manh, Tần Minh Xuân biết, không thể để Tần Mạnh Manh ở lại nơi đó, cho nên, khi Bạch Cẩm Sương mời cậu ta, cậu ta cũng không quan tâm gì mà đồng ý liền.

Về phần Tần Minh Lệ, đối với Tần Minh Xuân xem ra, có hay không cũng không quan trọng.

Tần Minh Lệ nghĩ đến lời mẹ dặn dò, kêu cô ta không được gây sự với Tần Minh Xuân, cô ta cảm thấy vô cùng tức giận.

Cô ta liếc nhìn Tần Minh Xuân rồi nhìn Tần Manh Manh ở phía sau: “Chị đã nói với em rồi, đừng dùng thái độ này khi gặp chị, tốt xấu gì chị với em cũng là người nhà, còn người phía sau em, Tần Manh Manh, không phải người nhà chùng ta, không cùng chung một dòng máu với chúng ta, cô ta là đồ ngốc, em đưa cô ta tới thành phố Trà Giang, còn mang tới phòng làm việc, em không cảm thấy xấu hổ sao?"

Tần Minh Xuân nhíu mày: “Đây là chuyện của tôi, không liên quan gì đến chị, nếu chị không có gì quan trọng, chúng tôi đi trước!”

Tần Minh Xuân hoàn toàn không muốn nghe Tần Minh Lệ quấy rầy, cùng Tần Manh Manh nhút nhát trở về căn hộ.

Tần Minh Lệ đột nhiên nói lớn: “Em họ, em đừng bất chấp mọi thứ, Tần Manh Manh sẽ trở thành gánh nặng của em, em cho rằng cuộc sống ở thành phố lớn như vậy thật sự dễ dàng sao?”

Tần Minh Xuân không nói gì, cậu lắc đầu, kéo theo Tần Manh Manh, tiếp tục đi, không phản bác lại Tần Minh Lệ.

Nói không ngoa rằng ở chốn đô hội này, người khác không biết kiếm tiền như thế nào, nhưng cậu ta đã học hơn chục thứ tiếng, thành thạo đồ trang sức, kinh doanh thông thạo. Có rất nhiều thứ mà cậu ta biết, càng dễ dàng kiếm tiền hơn người khác nghĩ.

Cậu ta có thể nhận một công việc dịch thuật trực tuyến, với số vốn đang có, cậu ta có thể bắt đầu một công việc kinh doanh nhỏ, hoặc đầu tư vào thị trường chứng khoán, quản lý tài chính. Với cậu ta, những điều mà người khác không hiểu, lại thực sự dễ dàng và đơn giản.

Không phải cậu khinh thường Tần Minh Lệ, nhưng một người như cô ta, khi đặt vào vị trí đối thủ cũng đã khiến cậu ta tự hạ thấp khả năng của bản thân mình.

Tần Minh Xuân cũng không ngờ trên đời này lại có người vô liêm sỉ như vậy.

Thấy cậu không phản ứng, Tần Minh Lệ trực tiếp đuổi theo: “Em họ, chị còn chưa nói xong đâu!”

Tần Minh Xuân mất kiên nhẫn: “Chị còn có chuyện gì sao?”

Tần Minh Lệ không cảm thấy xấu hổ chút nào, cô nói: “Chị không ngờ, nơi em làm việc lại thuê cho em một chỗ ở tốt như vậy, nếu Tân Manh Manh có thể ở nơi này, thì chị cũng có thể!”

Vẻ mặt của Tần Minh Xuân vô cùng phức tạp, cậu ta chưa từng thấy người nào không biết xấu hổ như vậy: “Chị nghĩ chị là ai?"

Hành vi của Tần Minh Lệ hoàn toàn không có giới hạn

Tần Minh Lệ thẳng thắn ưỡn ngược nói: “Chị là chị họ của em, dù sao vẫn hơn cái loại kia!”

Tần Minh Xuân đột nhiên trở nên lạnh lùng: “Chị thử nói thêm câu nữa đi!”

Tần Minh Lệ theo bản năng lùi lại một bước, không biết tại sao, người con trai gầy gò trước mặt cô ta, không hiểu sao lại khiến cô ta sợ hãi.

Cô ta tiếp tục nói: “Chẳng lẽ chị nói sai gì sao?”

Tần Minh Xuân lạnh nhạt nhìn cô ta, giọng nói vô cùng lạnh lùng: “Tần Minh Lệ, đừng gây chuyện với tôi, nếu chị còn muốn ở lại Trang sức đá quý Tư Huyền, tốt nhất nên an phận đi, nếu không, ngày mai tôi có thể khiến cho chị phải nghỉ việc, tốt nhất là chị nên tin tôi có khả năng này!”

Tần Minh Lệ sợ tới mức không dám lên tiếng, làm việc trong Trang sức đá quý Tư Huyền, chính là chuyện quan trọng nhất với cô ta, sao cô ta có thể dễ dàng từ chức.

Không biết vì cái gì, nhìn biểu cảm của Tần Minh Xuân, cô hoàn toàn tin cậu ta có năng lực này. Tần Minh Xuân không để ý tới cô ta nữa, trực tiếp đưa

Tần Manh Manh lên lầu.

Tần Minh Lệ nhìn bóng lưng hai người biến mất mà trong lòng oán hận, vừa rồi chắc chắn là cô ta bị Tần Minh Xuân lừa. Cập nhật chương* mới nhất tại TгцуenАРР.cом

Cho dù Tần Minh Xuân lợi hại đến đâu, Trang sức đá quý Tư Huyền cũng không thuộc về cậu ta.

Cô ta cũng muốn sống ở đây, cô ta nhìn lên căn hộ với một tia khao khát lóe lên trong mắt.

Cô ta vừa mới tốt nghiệp không bao lâu, trong tay cũng không có tiền, gia cảnh của cô ta cũng không thể giúp gì cho cô ta, bây giờ cô ta đang sống trong một căn nhà cấp bốn ở ngoại ô, mùa đông thì vô cùng lạnh, mùa hè thì nóng muốn chết.

Căn hộ loại này, trước đây cô ta còn không dám nghĩ tới, tiền lương cả tháng của cô ta cũng không đủ trả tiền nhà một tháng, nhưng bây giờ đã khác.

Tần Minh Xuân có thể sống, tại sao cô ta lại không thể sống, dù sao cô ta cũng là chị họ của Tần Minh Xuân

Cô ta nhất định sẽ ở được, nghĩ đến đây, Tần Minh Lệ dần dần nắm chặt hai tay.

Lên tầng, vào căn hộ, Tần Manh Manh không còn vui vẻ như hồi trưa nữa.

Tần Minh Xuân cho rằng cô bé bị Tần Minh Lệ ảnh hưởng, cũng không để ý, nói với cô bé: "Manh manh, buổi chiều nay anh đã mua ít đồ cho em, có gì em không thích cứ nói với anh là được, rửa mặt rồi đi ngủ sớm một chút, đừng để ý tới lời Tần Minh Lệ nói, chị ta cũng không ở đây, em không cần phải quan tâm đến chị ta!”

Tần Minh Xuân vừa nói vừa xoa đầu Tần Manh Manh, chuẩn bị đi vào nhà tắm rửa mặt.

Kết quả, cậu ta mới vừa đi được một bước, đã bị Tần Manh Manh kéo lấy tay áo.

Tần Minh Xuân xoay người nhìn cô một cái: “Sao vậy? Manh Manh? Em vẫn không vui sao?”

Tần Manh Manh lắc đầu, hai mắt đỏ lên, đôi mắt to tròn nhìn rất đáng thương.

Cô bé thì thầm: "Không, anh ơi, em có chuyện muốn nói với anh!”

Tần Minh Xuân có chút mệt mỏi: “Có chuyện gì, ngày mai nói được không? Hôm nay đừng nghĩ nhiều, anh được nghỉ hai ngày, sau đó phải đi làm, kiếm tiền nuôi em, để anh ngủ một giấc thật ngon, được không?”

Kết quả là Tần Manh Manh trước nay luôn ngoan ngoan lại bướng bỉnh lắc đầu: “Không được, hôm nay nhất định phải nói!”

Tần Minh Xuân bất lực: “Vậy được rồi, đi qua ghế số pha bên kia, ngồi xuống nói, chân anh hơi đau!”

Tần Manh Manh biết Tần Minh Xuân đã hôn mê hơn năm năm, nằm ở trên giường, bây giờ đi lại quá nhiều, chân sẽ đau.

Cô bé đột nhiên giống như một đứa trẻ đã làm sai chuyện, nhìn Tần Minh Xuân bằng ánh mắt tội lỗi.

Tần Minh Xuân có chút đau lòng, nắm lấy cánh tay cô bé, đi đến ghế sô pha rồi ngồi xuống. "Được rồi, em muốn nói gì thì nói đi!” Tần Minh Xuân nhìn Tần Manh Manh với ánh mắt khích lệ.

Tần Manh Manh mím môi, trông có chút lo lắng: “Anh...anh còn nhớ lúc trước anh ngã xuống núi như thế nào không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.