Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn

Chương 681: Chương 681: Xác thực




**********

"Tề Bạch Mai: Được rồi! Cậu có thể đích thân đào tạo một người giỏi là tốt rồi!” “Bạch Cẩm Sương: Bạch Mai, xem ra cậu đã tốt hơn nhiều rồi!” "Te Bach Mai: Ha ha..." “Bạch Cẩm Sương: Cảm xúc của cậu không bình thường lầm, có phải là có chuyện gì mà tớ không biết không?” "Lâm Kim Thư: Cậu cảm thấy ai là người có thể khiến cậu ấy như vậy chứ?” “Bạch Cẩm Sương: Vân Thành Nam?” “Tề Bạch Mai: Hơi ngại một chút nhưng không thể không nói cho các cậu nghe...Vân Thành Nam theo dõi tớ, giống như một tên biến thái, theo dõi từ sáng tới tối!” "Bạch Cẩm Sương... Cho nên, vì anh ta như vậy biến thái, khiến cậu vui vẻ như vậy sao?"

Bạch Cẩm Sương biết Vân Thành Nam theo dõi Tề Bạch Mai, không chừng cũng là vì sợ Tề Bạch Mai xảy ra chuyện, lúc mới chia tay với Tề Bạch Mai, anh nhanh chóng liên lạc với Lâm Kim Thư để nói chuyện với Bạch Mai, anh ở trong bóng tối ngày đêm canh giữ cô, muốn nói Vân Thành Nam không thích Tề Bạch Mai, Bạch Cẩm Sương không tin.

Chỉ là, nhìn tình hình hiện tại, rõ ràng còn có hy vọng! “Tề Bạch Mai: Cũng không phải, nói như thế nào nhỉ...Tớ chỉ không ngờ anh ấy nói rằng anh ấy muốn chia tay tớ, nhưng anh ấy lại bí mật theo dõi tớ một cách bí mật” “Lâm Kim Thư: Điển hình cho việc miệng nói và tay không làm, miệng thì nói không yêu nhưng vẫn đi theo cậu!” “Lâm Kim Thư: Với lại tớ nói cho cậu nghe, anh ta giao cho hai bọn tớ nhiệm vụ chăm sóc cậu, tớ cũng đã đồng ý với Vân Thành Nam!” “Bạch Cẩm Sương: Cho nên...Bạch Mai cậu coi như không quan tâm mấy chuyện trước kia nữa sao?” “Tề Bạch Mai: Nói thế nào nhỉ? Trước đây anh ấy đã rất sai lầm, anh ấy sẽ không chủ động dỗ dành tớ, cộng với việc yêu xa, càng ngày càng tích tụ nhiều vấn đề, đến cuối cùng, anh ấy còn quên mất chúng tớ là của nhau. Thành thật mà nói, ý định ban đầu của tớ là rời xa anh ấy, nhưng sau cuộc chia tay này, tớ đã thực sự cảm nhận được điều gì đó, đột nhiên tớ cảm thấy rằng những điều mà tớ quan tâm trước đây dường như không còn quan trọng nữa. Tớ vẫn thích anh ấy rất nhiều, và anh ấy cũng thích tớ. Thấy anh ấy lén lút đi theo tớ, tớ cảm thấy...rất vui trong lòng!” “Bạch Cẩm Sương: Vậy nên cậu mới không vạch trần anh ấy?” “Tề Bạch Mai: Không có, anh ấy thích thì cứ theo dõi tớ, dù sao thì tớ cũng sẽ không tái hợp với anh ấy nữa, hơn nữa, gần đây tớ vội vàng chuyển dời tập đoàn Mervin đến thành phố Trà Giang, nội bộ công ty cũng có chút xích mích, chờ đến tập đoàn Mervin thật sự có thể đứng vững ở thành phố Trà Giang, sau này tớ có nhiều thời gian, sẽ tới chơi với các cậu!” “Lâm Kim Thư: Tớ thấy rõ ràng là cậu muốn ở bên cạnh Vân Thành Nam nhiều hơn thì có!” “Tề Bạch Mai: Đáng ghét, cho dù đoán ra được cũng không nên nói thẳng như vậy chứ!" “Bạch Cẩm Sương: Haha, hay đấy. Thật ra thì trước khi chia tay, tớ cũng nghĩ không chỉ có vấn đề tình cảm mà còn là vấn đề của chuyện yêu xa. Những tình yêu xa rất dễ tích tụ mâu thuẫn. Nếu cậu đã nói như vậy, sau này nhất định sẽ tốt hơn!” “Tề Bạch Mai: Bây giờ còn chưa nói được gì, để xem biểu hiện của anh ấy như thế nào, tớ muốn anh ấy tới đây xin lỗi tớ trước, vì anh ấy đã nói chia tay tớ trước!”

Bạch Cẩm Sương nhìn Tề Bạch Mai nói, có vẻ còn rất tức giận, nghĩ đến thái độ lúc trước của Vân Thành Nam phía trước thái độ, cô mỉm cười. “Bạch Cẩm Sương: Chắc chắn rồi, Vân Thành Nam chắc chắn phải hối hận vì đánh mất người bạn gái đáng yêu như cậu!” “Tề Bạch Mai: Xấu hổ... “Lâm Kim Thư: Da mặt cậu dày như vậy, còn bày đặt xấu hổ nữa hả!” “Tề Bạch Mai: Á! Lâm Kim Thư, tớ muốn thách đấu với cậu!” “Lâm Kim Thư: Ai không tự mình đấu, người đó là con chó!” “Tề Bạch Mai: Gâu gâu gâu!” “Lâm Kim Thư: Tớ nói rồi, da mặt cậu ấy rất dày, đặc biệt là ở trước mặt hai chúng ta!” “Tề Bạch Mai: Da mặt tớ chỉ mỏng khi ở trước mặt Vân Thành Nam thôi!” “Tề Bạch Mai: Được rồi, không nói chuyện với hai cậu nữa, sáng mai tớ còn có cuộc họp báo về chuyện chuyển giao công ty, không nói chuyện với hai cậu nữa!” “Bạch Cẩm Sương: Nếu...nếu ai đó tỏ tình với hai cậu, ví dụ như anh ấy rất quan trọng với hai cậu, như một người bạn, như một người thân, hai người không thích nhau nhưng cũng không muốn làm tổn thương nhau, thì sao hai cậu sẽ làm gì?"

Bạch Cẩm Sương và Tề Bạch Mai trả lời tin nhắn của Bạch Cẩm Sương gần như cùng lúc. “Lâm Kim Thư: Ai vậy?” “Tề Bạch Mai: Tớ sắp đi công việc rồi, cậu nói nhanh đi, tớ tò mò quá!” “Bạch Cẩm Sương... Tề Bạch Mai, ngày mai không phải cậu có buổi họp báo sao?” “Tề Bạch Mai: Mở buổi họp báo không quan trọng bằng việc của cậu!” “Bạch Cẩm Sương: Tớ nói là nếu, chỉ là giả thiết mà thôi, hai người cậu đừng quá kích động!” “Lâm Kim Thư: Giả thiết chính là sự thật, đừng lừa dối tó!" “Bạch Cẩm Sương: Một cậu bé trong nhà người chú mà tôi quen biết, tớ chỉ coi cậu ta là em trai, tớ cảm giác...cậu ta hơi cứng đầu với tớ! Không biết nên nói như thế nào!” “Lâm Kim Thư: Em trai sao? Trai trẻ tươi mới sao?” “Tề Bạch Mai: Cậu bé? Bao nhiêu tuổi rồi? Là vị thành niên sao?” “Bạch Cẩm Sương: Ừa. 23 tuổi!” “Tề Bạch Mai: Hả...cậu nhóc 23?" “Bạch Cẩm Sương: À, hồi tớ quen cậu ta, cậu ta chỉ mới 17 tuổi, cũng có thể gọi là cậu bé rồi!” “Tề Bạch Mai: Vậy là cậu ta đã xác định với cậu từ năm 17 tuổi à!” “Lâm Kim Thư: Nhưng mà...Cẩm Sương, gần đây Mặc *ТrцуeлАРР.cом trang web cập nhật nhanh nhất

Tu Nhân có liên hệ gì với cậu không?” “Bạch Cẩm Sương: Sao tự nhiên cậu lại hỏi tới anh ấy?” “Lâm Kim Thư: Không có gì, chỉ là...hỏi lung tung thôi!” “Bạch Cẩm Sương: Đừng nói nữa, không biết Tổng giám đốc Mặc bị điên hay sao, tự nhiên chuyển đến ở đối diện nhà tớ, hơn nữa còn không hợp với em trai tớ, sau bữa tối hai người họ lại cãi nhau!” “Tề Bạch Mai: Hả, mọi người... em trai cậu, cậu, Mặc Tu

Nhân cùng nhau ăn cơm hả?"

Bạch Cẩm Sương thấy tin nhắn này, đột nhiên cảm thấy đau đầu! “Bạch Cẩm Sương: Trời ơi, tóm lại không phải các cậu nghĩ đâu, em trai và trợ lý của tớ cùng tới ăn cơm, còn Tổng giám đốc Mặc lại mới vừa dọn tới đây, đi tới tặng đồ tráng miệng, tớ liền mời anh ấy tới cùng nhau ăn cơm!” “Tề Bạch Mai: Ha ha...Thật náo nhiệt” “Lâm Kim Thư: Tớ có dự cảm, nhà cậu về sau nhất định sẽ vô cùng náo nhiệt đó!” “Tề Bạch Mai: Gà bay chó sủa!" “Bạch Cẩm Sương....Tớ ngủ đây, các cậu ngủ ngon!” “Lâm Kim Thư: Cậu ấy đang chạy trốn!” “Tề Bạch Mai: Tớ cũng đã nhìn ra, chờ tớ từ Thành phố

Tây Hải trở về, chúng ta lại cùng nhau tụ họp!” “Lâm Kim Thư: Được!”

Đèn neon vào ban đêm nhấp nháy, sặc sỡ và chói mắt. Tần Manh Manh nắm lấy tay Tần Minh Xuân, hai mắt mở to, vẻ mặt khác lạ.

Tần Minh Xuân có thể thấy được sự ngạc nhiên trong lòng cô gái nhỏ vẫn chưa biến mất, vừa rồi cậu ta dẫn Tần Manh Manh đi tìm một nhà hàng gần căn hộ mới thuê rồi ăn chút gì đó.

Căn hộ mới thuê, hai phòng ngủ và một phòng khách, có thể dọn thẳng vào ở, vào buổi chiều, Trang sức đá quý Tư Huyền bên kia sẽ tới kí hợp đồng lưu trú, Tần Minh Xuân đưa Tần Manh Manh đi khỏi khách sạn, chuyển đến đây.

Buổi chiều tới căn phòng này, rõ ràng là cô bé rất thích chỗ ở mới này, nhìn chỗ này một tí, nhìn chỗ kia một tí, kéo tay Tần Minh Xuân hỏi cậu ta, có phải sau này họ sẽ sống trong một căn phòng đẹp đẽ và sang trọng như thế này không.

Tần Minh Xuân nghe vậy rất khó chịu, cậu đã trải qua quá nhiều chuyện, cho nên nghèo khó hay giàu có thật sự không quan trọng đối với cậu.

Nên chỉ cần cậu ta rời khỏi thôn Đại Loan, dựa vào năng lực của cậu ta, muốn kiếm tiền thật sự rất dễ dàng.

Nhưng khi nghe Tần Manh Manh nói, cậu nghĩ tới cuộc sống của cô ở thôn Đại Loan, đột nhiên cảm thấy vô cùng đau lòng.

Sau khi ăn xong bữa tối, hai người đi bộ trở về căn hộ, vừa định xuống lầu, Tần Manh Manh đột nhiên dừng lại.

Tần Minh Xuân có chút kinh ngạc: “Manh Manh, có chuyện gì vậy?”

Tần Manh Manh theo bản năng hướng Tần Minh Xuân phía sau rụt rụt: “Đó có phải là chị

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.