Mặc Tu Nhân nhớ rất rõ ngay sau khi biết tin Bạch Cẩm Sương bị mất trí nhớ có chọn lọc, anh ta đã tiết lộ thông tin này ra bên ngoài vì muốn tìm được một chuyên gia giúp Cẩm Sương trị bệnh, Lục Thành Ngôn vừa khéo lúc đó cũng muốn đến Trà Giang.
Hơn nữa, về cái chết năm đó của Tần Vô Đoan có nhiều người biết, nhưng Lục Thành Ngôn trước đó cứ khăng khăng đó là anh ấy, đến bây giờ đã biết biết người này chỉ là tướng mạo trông giống như Tần Vô Đoan mà thôi. Anh ta có biết về cái chết năm đó của Tần Vô Đoan hay không, hay là đang che dấu vì mục đích khác? Những điều này hiện tại vẫn chưa rõ ràng nên Mặc Tu Nhân không muốn hấp tấp vội vàng.
Anh dịu dàng nhìn Bạch Cẩm Sương: “Em đã tỏ tình với anh ngọt ngào như vậy, anh đương nhiên sẽ nghe lời em!"
Bạch Cẩm Sương trong nháy mắt siết chặt con dao làm bếp, hình như cô đang muốn “chặt" ai đó, không phải cái người này ép mình... nói ra sao? Còn nói gì mà tỏ tình, tỏ tình cái quái gì!
Mặc Tu Nhân nhìn thấy Bạch Cẩm Sương đang thái rau với lực khá mạnh, khỏe miệng không khỏi hơi nhếch lên: “Bảo bối à, em đừng tức giận, anh chỉ muốn hai chúng ta lại được ở bên nhau, anh muốn cho em một tổ ấm!
Nghe những lời này, vẻ mặt xấu hổ của Bạch Cẩm Sương hơi ngưng lại, và tâm trạng của cô ấy dịu đi nhiều.
Bữa tối hôm nay được tổ chức ở nhà Bạch Cẩm Sương, do cô đích thân xuống bếp, Mặc Tu Nhân đã ăn rất nhiều.
Tuy nhiên sau bữa ăn, Mặc Tu Nhân muốn ở lại nhà của Bạch Cẩm Sương nhưng bị cô tàn nhẫn gạt đi: “Không phải anh nói muốn cho em một ngôi nhà sao? Vậy mà? Lại muốn ở nhà em? Em nói cho anh biết, em không thích nuôi kẻ bám váy phụ nữ đâu!”
Mặc Tu Nhiên: "...Nhìn anh giống với mấy tên bám váy đàn bà sao?” Bạch Cẩm Sương cố ý nhìn chằm chằm vào anh ta: “Trông anh...đúng là quá phong độ, quá đẹp trail
Mặc Tu Nhân nhìn vào đôi mắt chất chứa ý cười của
Bạch Cẩm Sương, có chút ngứa răng ngứa lợi, thật muốn ức hiếp cô ấy một chút.
Trong mắt mang theo nụ cười sâu xa, anh chống tay lên khung cửa nhìn Bạch Cẩm Sương: "Được rồi, nghe lời em. Đợi sau khi anh cho em một ngôi nhà, anh sẽ nuôi em!"
Bạch Cẩm Sương đỏ mặt: "Em biết rồi, anh mau về nhà đi!”
Bạch Cẩm Sương nói xong liền đóng cửa lại.
Mặc Tu Nhân sở sở mũi, cười khổ lắc đầu, quay người bước đi.
Kết quả là mới vừa đi được hai bước, liền thấy cửa nhà bên cạnh mở ra, Đàm Phi Vũ vẻ mặt u ám nhìn chăm chăm vào mình.
Mặc Tu Nhân khịt mũi, sải bước đi về phía nhà mình, không quan tâm đến việc Đàm Phi Vũ đang nghĩ gì.
Đàm Phi Vũ nhìn chăm chăm cánh cửa đang đóng kin nhà bên cạnh với vẻ mặt rất ủ rũ, anh ta liên tục thuyết phục bản thân rằng Bạch Cầm Sương đã hồi phục trí nhớ và chọn Mặc Tu Nhân thì anh sẽ rút lui, nhưng lúc này anh mới nhận ra rằng mình vô cùng đau khổ.
Mặc Tu Nhân càng đến gần Bạch Cầm Sương, anh càng không thể chịu đựng nổi
Anh ta nhìn chăm chăm cửa phòng Bạch Cẩm Sương một lúc lâu, cuối cùng, đột nhiên đóng cửa lại, lấy điện thoại di động ra, bấm số của Đàm Phi Tuấn.
Khi điện thoại vừa được kết nối, Đàm Phi Tuấn dường như đang ở một nơi rất rộng, âm thanh truyền lại có tiếng vang "Làm sao vậy con trai!”
Đàm Phi Vũ có chút nghẹn ngào khi nghe thấy giọng nói của bố mình: "Bố..Cẩm Sương đã hồi phục trí nhớ rồi!
Nghe vậy, giọng điệu của ông Đàm Phi Tuấn có chút gì đó kỳ diệu "Con bé đã khôi phục trí nhớ hả, vậy thì tốt quá, đó không phải là mục đích hai đứa trở về Trà Giang sao!
Giọng nói của Đàm Phi Vũ kìm nén: “Nhưng con không ngờ mình lại đau lòng như vậy. Chỉ cần nghĩ đến việc sau này cô ấy sẽ ở bên cạnh tên họ Mặc đó, con không thể kiềm chế được mong muốn giết chết hắn!
Đàm Phi Tuấn cười: "Phi Vũ à, con suy nghĩ quá cực đoạn rồi. Con bé chọn ai là quyền của nó. Con đừng tùy hứng như vậy. Nếu con bé không thích con, vậy con mau chóng quay trở về đây. Cùng bố nghiên cứu y học, tốt hơn nhiều so với việc con làm ở bệnh viên, có đúng không?
Nghe vậy, Đàm Phi Vũ không khỏi nhíu mày, từ ba năm trước, bố anh đã muốn anh đi theo ông nghiên cứu y học
Chi là anh ta luôn không có hứng thú với chuyện này nên đặc biệt từ chối, cũng vì việc nghiên cứu đó mà mấy năm nay bố anh ta còn không về nhà.
Ánh mắt Đàm Phi Vũ hơi sáng lên, nghĩ đến mục đích lần này của mình, anh trầm giọng nói: "Bố, con muốn đưa Cẩm Sương trở về nước Z
Giọng điệu của ông Đàm Phi Tuấn hơi khựng lại: “Con bé đã hồi phục trí nhớ rồi vẫn sẵn sàng cùng con quay về đó sao?”
Một ánh mắt u ám hiện lên trong mắt Đàm Phi Vũ: “Con nhớ là trước đây bố có nói đến việc đang nghiên cứu một loại thuốc mà khi tiêm vào có thể quên đi hết những chuyện quá khứ, đúng không ạ?”
Giọng của Đàm Phi Tuấn trở nên đầy ẩn ý: "Con muốn tiêm thuốc này cho con bé?” Đàm Phi Vũ nắm chặt điện thoại: “Con chỉ muốn cô ấy ở bên cạnh mình, không phải cùng với tên họ Mặc đó!”
Đàm Phi Tuấn không nói lời nào, Đàm Phi Vũ liền nghiến răng: “Bố, con là con trai bố, con chỉ có một nguyện vọng nho nhỏ như vậy thôi, bố không thể giúp con sao?”
Bạch Cẩm Sương buổi tối ngủ không ngon, Bông Vải lại không có ở nhà, cô thấy nhớ thằng bé, cảm thấy trong nhà không có nó thật trống trải
Hơn nữa, chỉ cần cô nhắm mắt thì lại nghĩ đến hình ảnh Mặc Tu Nhân nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng ấm áp, luôn lợi dụng mọi thời cơ hôn trộm cô.
Nghĩ đến đây, khuôn mặt của Bạch Cẩm Sương dường như hơi nóng lên.
Cuối cùng sau khi chìm vào giấc ngủ, cả đêm mơ những giấc mơ lộn xộn Bạch Cẩm Sương đã bị đánh thức bởi tiếng kêu của đồng hồ báo thức.
Bạch Cẩm Sương nhanh chóng thức dậy, ăn sáng rồi đến cơ quan.
Vốn dĩ cô định tự mình lái xe đến công ty, nhưng vừa mở cửa đã thấy hai cánh cửa đối diện đồng thời mở ra.
Mặc Tu Nhân liếc nhìn Đàm Phi Vũ rồi nhìn Bạch Cẩm Sương: "Cẩm Sương, anh đưa em đi làm!”
Đàm Phi Vũ nhìn thẳng Bạch Cẩm Sương không nói lời nào, Bạch Cẩm Sương có thể nhận ra tâm trạng anh ta hôm nay có vẻ rất không tốt, trước đây cô và Annie sống cùng Đàm Phi Vũ, cảm thấy quan hệ giữa mọi người rất tốt, thân thiết như người nhà.
Tuy nhiên, hiện tại Mặc Tu Nhân cũng sống bên cạnh, sau sự việc tối hôm qua, tình cảnh của ba người hiện tại khiến tâm trạng của Bạch Cẩm Sương vô cùng phức tạp, rất khó diễn tả.
Cô liếc nhìn Đàm Phi Vũ, vừa định đồng ý với Mặc Tu Nhân, liền nghe thấy Đàm Phi Vũ nói: “Cẩm Sương, chị có thời gian không? Tôi có chuyện muốn nói với chị”
Bạch Cẩm Sương nghe vậy hơi do dự, nhưng kết quả là nghe thấy Mặc Tu Nhân nói: “Không cần biết anh ta muốn nói gì với em, anh sẽ đợi em!”
Đàm Phi Vũ nhìn Mặc Tu Nhân bằng ánh mắt sắc lạnh: “Mặc Tu Nhân, anh đừng quá đáng quá!”
Mặc Tu Nhân lạnh lùng liếc anh ta một cái: “Quá đáng sao? Vậy thì với vốn sống của cậu, thật sự là đáng thương! Đàm Phi Vũ trừng mắt nhìn Mặc Tu Nhân như muốn ăn tươi nuốt sống anh ta.
Bạch Cẩm Sương đau đầu: “Phi Vũ, có chuyện gì để buổi tối sau khi tan sở thì nói chuyện được không, chị phải đi làm bây giờ!”
Đàm Phi Vũ nhìn thẳng Bạch Cẩm Sương, cậu ta đã cho cô một cơ hội, chỉ cần cô dịu dàng hơn với cậu ta một chút, cậu ta sẽ không đối xử với cô theo cách cực đoan như thế này.
Nhưng mà, cô vì Mặc Tu Nhân mà quên đi tình cảm sáu năm giữa họ, không đếm xỉa đến cậu ta, nếu đã như vậy...thì cậu ta không việc gì phải chần chừ nữa!
Nghĩ đến đây, cậu ta cúi mặt xuống, giấu đi ánh mắt u tối: “Nếu chị đã bận như thế thì thôi vậy!” Đàm Phi Vũ nói xong liền xoay người đi thẳng về phía thang máy, không thèm nhìn Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân thêm một chút.
Bao năm qua Bạch Cẩm Sương luôn coi Đàm Phi Vũ như người thân, nhìn bộ dạng cậu ấy như vậy khiến cô cảm thấy bất lực và chua xót.
Mặc Tu Nhân vừa mới nhận thấy Đàm Phi Vũ có điều gì đó không ổn, sau đó anh ta phát hiện ra ý nghĩa đằng sau ánh mắt và hành động đó của anh ta.
Anh nhìn theo bóng lưng của Đàm Phi Vũ, thấy người kia đã vào thang máy, quay sang nhìn Bạch Cẩm Sương: “Đi thôi, anh đưa em đi làm!”