Những lời Mặc Tu Nhân nói, khiến cậu ta tức giận tột cùng, nhưng mà, lời từ chối của Bạch Cẩm Sương, lại khiến cậu ta...đau khổ muốn chết.
Bạch Cẩm Sương ở trước mặt Mặc Tu nhân, từ chối mình thẳng thừng như vậy, nghiêng về phía Mặc Tu Nhân, cậu ta cảm thấy, tôn nghiêm của mình giống như bị giảm trên mặt đất, hung hăng chà đạp.
Cậu ta hai mắt đỏ hoe: “Vậy thì cảm ơn chị! Chị nhanh như vậy đã lựa chọn anh ta, đúng không? Vậy thì tôi sẽ chống mắt lên xem, hai người thật sự có thể ở bên nhau dài lâu hay không!”
Đàm Phi Vũ nói xong, trực tiếp xoay người, dùng lực đóng sầm cửa nhà của Bạch Cẩm Sương.
Mặc Tu Nhân ánh mắt lóe lên, anh đi đến bên cạnh Bạch Cẩm Sương, liếc xéo vẻ mặt lo lắng của Bạch Cẩm Sương, anh vươn tay qua vai Bạch Cẩm Sương, nhẹ giọng nói: “Đừng buồn, cậu ta chỉ là thẹn quá hóa giận mà thôi!”
Bạch Cẩm Sương bất lực thở dài: “Anh cũng đừng kích động cậu ấy nữa, em vừa rồi căn bản không phải cố ý, em chỉ là muốn cắt đứt suy nghĩ của cậu ấy, không nghĩ nhiều như vậy!”
Cô cũng rất hối hận, cô không nên ở trước mặt Mặc Tu Nhân, mà từ chối Đàm Phi Vũ, như vậy sẽ giảng một đònnặng nề vào sự tôn nghiêm của cậu ta.
Nhưng mà, bây giờ nói thì cũng đã nói rồi, chỉ có thể đợi sau này rồi nói chuyện riêng với cậu ta. Ai biết, Mặc Tu Nhân trong nháy mắt nhìn thấu suy nghĩ của cô: “Em không được đi tìm cậu ta nữa!
Bạch Cẩm Sương sững sờ: "Hả?"
Đôi tay của Mặc Tu Nhân ấn lên vai cô, bảo cô nhìn thẳng vào mình: “Theo suy đoán của anh, mỗi lần em từ chối cậu ta, thấy cậu ta buồn, em sẽ cảm thấy không thể chịu nổi, sau đổi lựa lời khuyên bảo, an ủi cậu ta, tuy lời nói của em cũng không có cho cậu ta bất kỳ hy vọng nào, nhưng mà, thái độ dịu dàng của em, vẫn khiến cậu ta không nỡ từ bỏ. Vậy nên, em không thể làm những chuyện tương tự như vậy nữa, đả kích lần này, có lẽ sẽ khiến cho cậu ta cảm thấy rất đau buồn, nhưng mà, chỉ cần em không chủ động đi tìm cậu ta, đợi cậu ta từ từ bình tĩnh lại, có lẽ có thể buông bỏ!
Bạch Cẩm Sương có chút khó xử: “Nhưng mà, cậu ta là em trai của em a!”
Cô thật sự đối đã với Đàm Phi Vũ như em trai ruột của mình, hai nhà sống gần như vậy, năm đó chính là Đàm Phi Vũ đã giúp cô và mẹ rời khỏi Minh Thành, cô thật sự không muốn khiến cho Đàm Phi Vũ phải chịu quá nhiều đau khổ
Mặc Tu Nhân hạ giọng nói: "Em muốn làm chị gái của người ta, nhưng mà người ta có bằng lòng làm em trai của em không?”
Bạch Cẩm Sương im lặng.
Mặc Tu nhân tiếp tục nói: "Nghe lời của anh, có được không?”
Bạch Cẩm Sương mím môi, khỏe miệng mấp máy, bắt lực thở dài: “Thật ra, em cũng không phải muốn an ủi cậu ấy, cho cậu ấy hi vọng, chỉ là Phi Vũ nhìn có vẻ sống hòa hợp, nhưng mà thật sự, người hiểu cậu ta đều biết, tính tình của cậu ta rất cực đoan, em sợ cậu ta sẽ làm ra chuyện gì hối hận, vậy nên, mỗi lần từ chối cậu ta, em đều không chịu được mà đi khuyên bảo cậu ta!”
Mặc Tu Nhân nhàn nhạt nhìn cô: “Ồ, em rất hiểu cậu
Bạch Cẩm Sương: “
Mùi giấm chua của anh rất nhanh xông đến tận trời rồi! Mặc Tu Nhân nhướng mày: “Làm sao, chẳng lẽ anh nói không đúng sao? Em không phải hiểu cậu ta như vậy, làm sao sẽ biết, cậu ta bị kích động sẽ làm ra gì? Theo anh nói, cậu ta không phải cực đoan, mà là còn trẻ con...còn chưa lớn!”
Bạch Cẩm Sương đồng tình với anh: “Em cũng cảm thấy như vậy, Đàm Phi Vũ ở trước mặt người ngoài giả làm người lớn, nhưng thật sự vẫn chỉ là một đứa trẻ!”
Một ý cười thoáng qua đáy mắt của Mặc Tu Nhân, một đứa trẻ, cùng mình đấu cái gì mà đấu, trừ khi Bạch Cẩm Sương một ngày nào đó có thể coi cậu ta như một người đàn ông trưởng thành.
Mặc Tu Nhân xoa tóc của Bạch Cẩm Sương một cách thân mật: “Vậy thì em hãy coi cậu ấy như một đứa trẻ nhỏ làm loạn nổi giận, kệ nó đi, đi thôi, đi nấu cơm cho anh!”
Bạch Cẩm Sương do dự một lát, nghĩ đến trước đây mỗi lần từ chối, sau cùng Đàm Phi Vũ cũng không thể hoàn toàn từ bỏ, cô dứt khoát từ bỏ ý nghĩ đi an ủi Đàm phi Vũ.
Bạch Cẩm Sương vào nhà bếp, Mặc Tu Nhân cũng đi theo cô, cánh tay của anh chống trên bàn nấu ăn giữa phòng bếp và phòng ăn, anh nhìn Bạch Cẩm Sương chăm chú, giọng hạ thấp, mang theo mùi vị mê hoặc lòng người “Bé cưng...
Tay của Bạch Cẩm Sương đang thái rau đột nhiên run lên, suýt chút nữa thải đứt tay, cô tức giận nói: “Anh bình thường một chút đi!”
Mặc Tu Nhân hơi nhưởng mày: “Anh khá bình thường!”
Bạch Cẩm Sương không trả lời, Mặc Tu Nhân tiếp tục nói: “Anh chỉ là muốn biết, những lời em nói vừa rồi, có phải là sự thật hay không?”
Bạch Cẩm Sương đang một lòng làm hai việc, chỉ có điều là, thái sau cẩn thận vài phần: "Nói cái gì?” Giọng của Mặc Tu Nhân mang theo ý cười nhẹ: “Chính là nói chuyện chúng ta sẽ tái hôn!”
Bạch Cẩm Sương nghe được lời này, đỏ mặt: “Em là nói cho Đàm Phi Vũ nghe thôi, anh đừng suy nghĩ nhiều!”
Mặc Tu Nhân hơi nhíu mày: “Thật sự chỉ là nói cho cậu ta nghe thôi?”
Bạch Cẩm Sương liếc nhìn Mặc Tu Nhân: “Bằng không thì sao? Em mới khôi phục trí nhớ chưa được bao lâu, anh sẽ không nghĩ rằng, em bây giờ sẽ cùng anh đi nhận chứng nhận ngay chứ!” “Chẳng lẽ em không định cùng anh đi nhận chứng nhận sao? Hay là nói...em muốn cùng người khác lãnh chứng?” Giọng điệu của Mặc Tu Nhân, có chút bực bội không thể giải thích được.
Bạch Cẩm Sương sững sờ, nhìn Mặc Tu Nhân không nói nên lời: “Em không có ý đó!” “Vậy thì ý của em là gì?” Mặc Tu Nhân kiên nhẫn truy hỏi.
Bạch Cẩm Sương đột nhiên cảm thấy, để Mặc TuNhân ở lại, tám phần là đang hành hạ cô, người này...tính khí càng ngày càng khó lường.
Không nói một lời thì đã hôn cô, sau khi hôn xong, còn nói dễ nghe, để điều tiết cảm xúc của cô. Bây giờ lại sống chết truy hỏi cô chuyện tái hôn, cô mới khôi phục trí nhớ được ba ngày, có thể tha cho cô được không!
Thấy Bạch Cẩm Sương không lên tiếng, Mặc Tu Nhân đột nhiên cảm thấy vô cùng lạc lõng: “Anh biết rồi, anh ép em như vậy, khiến cho em khó xử... Suy cho cùng thì đã sáu năm trôi qua rồi, trong lòng em có lẽ cũng xuất hiện cách nghĩ khác, là anh đường đột, xin lỗi...
Bạch Cẩm Sương: "
Thật muốn đánh người mà, cô cũng không phải nghĩ như vậy, được chưa!
Cô tức giận quay đầu trừng mắt nhìn Mặc Tu Nhân, kết quả là, nhìn thấy biểu tình lạc lõng đó trên gương mặt tuấn tú của anh, cô ngay lập tức hết giận.
Cô nhắm mắt, mím môi, giọng nói nhẹ nhàng đi rất nhiều: “Mặc Tu Nhân, những lời này em chỉ nói một lần thôi, anh hãy nghe cho kỹ, nếu em còn tái hôn, người đó chỉ có thể là anh, sẽ không phải là ai khác, còn có, em thừa nhận quá khứ của chúng ta, thừa nhận tình cảm giữa em và anh, cũng thừa nhận thân phận anh là bố của Bông Vải Nhưng mà, bây giờ lại có một người trông giống như anh ấy, mà anh ấy thật sự, lại biến thành Trần Minh Xuân, những vấn đề này, chúng ta phải giải quyết chúng, em muốn đợi khi tra ra thân phận của người trông giống như anh Vô Đoan, đem thân phận thật sự của Trần Minh Xuân nói cho bố mẹ anh biết, để Bông Vải nhận tổ quy tông, quá trình này, cũng tính là thời gian hòa hoãn cho em, đợi giải quyết xong chuyện này, chúng ta tải hôn lại, có được không?” Mặc Tu Nhân nghe được những lời này, vẻ mặt mất mát sớm đã biến thành ý cười.
Được Bạch Cẩm Sương đưa vào kế hoạch cuộc sống sau này, điều này chứng minh cái gì, chứng mình là nửa đời sau của Bạch Cẩm Sương, chỉ muốn sống cùng anh, vậy thì anh còn điều gì không hài lòng.
Hơn nữa...những gì Bạch Cẩm Sương nói đều đúng, chuyện Tần Vô Đoan thật hay giả, thật sự phải xử lý.
Hai người bọn họ đều tin rằng Tần Minh Xuân chính là Tần Vô Đoan thật sự, nhưng mà, bố mẹ của anh có vẻ không tin, hơn nữa...giống như lời Tần Minh Xuân nói, mục đích của Lục Thành Ngôn không phải trong sáng, bất kể là mấy năm trước, tiếp cận Trần Vô Đoan, hay bây giờ tiếp cận Bạch Cẩm Sương, Mặc Tu Nhân đều cảm nhận được sự nguy hiểm.