Mặc Tụ Nhân nghe cách xưng hô của Tôn Vân Phi thì thấy hơi khó chịu nên chau mày. Ấn tượng của anh về bà mơ này thật sự rất tệ!
Anh cũng không có hứng thú là bao với người mà Tôn Vân Phi nói, dù sao thì họ cũng không có quan hệ gì với nhau.
Tôn Vân Phi nói xong thì mỉm cười và đi vào trong, theo sau bà ta là một người đang nở nụ cười rạng rỡ trên mặt.
Nụ cười trên mặt Bạch Cẩm Sương lập tức đơ cứng.
Mặc Tu Nhân có thể cảm nhận được rất rõ cơ thể Bạch Cẩm Sương đang cứng đờ ra, lúc này anh mới ngoái đầu nhìn sang.
Anh vừa nhìn sang thì vẻ mặt của anh cũng trở nên lạnh đi.
Tôn Vân Phi vẫn chưa cảm giác thấy có gì không đúng, bà ta mỉm cười hỏi Mặc Tu Nhân và Bạch Cẩm Sương: “Sao thế? Hai cháu không quên sao?”
Tôn Vân Phi cảm thấy nếu như người phụ nữ này đã dám cùng bà ta đến đây thì nhất định là cô ta không dám bịa đặt thân phận, nếu không thì chẳng phải vừa qua tới đây đã bị vạch trần rồi sao?
Chỉ có điều thật sự bà ta thấy hơi khó hiểu với cảnh tượng trước mắt mình.
Tổng Chỉ Nam không đợi Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân trả lời thì đã mỉm cười và nói: “Đương nhiên là quen rồi, Tu Nhân, nhà thiết kế Bạch, hai người nói đúng không?”
Bạch Cẩm Sương không muốn nói chuyện trước đây của cô và Tống Chỉ Nam trước mặt cậu mình.
Cô giải thích với Vụ Phương bằng giọng điệu lạnh lùng: “Cậu, đây là nhà thiết kế Tổng Chí Nam của phòng thiết kế công ty cháu!”
Vụ Phương gật đầu.
Mặc Tu Nhân lạnh lùng nhìn Tống Chỉ Nam một cái, ánh mắt mang ý cảnh cáo.
Tổng Chỉ Nam nhích nhẹ môi, mỉm cười nói với Tôn Vân Phi: “Dì thật sự không lựa cháu, quả thật là họ ở đây!”
Tôn Vân Phi mỉm cười và nói: “Đương nhiên, dì ăn cơm với cháu gái của dì thì sao có thể lựa cháu được. Nếu như đã đến cửa phòng bao rồi thì vào đây luôn đi”.
Tống Chí Nam mỉm cười rạng rỡ rồi nói: “Vậy cháu cung kính không bằng tuân lệnh!”
Hai người họ cười cười nói nói đi vào trong phòng bao, dường như không hề để tâm đến phản ứng của những người khác.
Tôn Vân Phi tự cho rằng là gia đình họ mời Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân đến ăn cơm nên khi có thêm người thì đương nhiên bà ta có quyền lên tiếng.
Còn Tổng Chí Nam thì biết rất rõ Mặc Tụ Nhân và Bạch Cẩm Sương sẽ không nổi giận với cô ta trong bữa cơm như thế này, vì vậy cô ta không có gì phải sợ..
Từ lúc Vụ Kiện Định nhìn thấy Tổng Chí Nam xuất hiện ở cửa phòng bao thì mắt anh ta cứ dán chặt lấy cô ta, chưa từng rời mắt một giây một phút nào.
Mặc dù Tống Chí Nam thấy hơi ghét nhưng cô ta cũng không tỏ thái độ.
Tôn Vân Phi mỉm cười và nói: “Cầm Sương, cháu và Tống Chỉ Nam đều là nhà thiết kế trang sức của Hằng Vinh, nhất định là rất quen với nhau nhỉ?”
Bạch Cẩm Sương mím môi, nhìn Tống Chỉ Nam đang mỉm cười rồi nói: “Cũng tạm thôi.”
Tôn Vân Phi không ngờ Bạch Cẩm Sương lại có phản ứng như thế, bà ta không kiềm được, chau mày lại và nói: “Cầm Sương, sao cháu lại thờ ơ với đồng nghiệp của mình như thế? Mọi nghe Tổng Chí Nam nói cô ấy đã quen biết với tổng giám đốc Mặc nhiều năm rồi, hai người họ rất thân với nhau, lẽ nào cháu lại có thể không thân thuộc với Tổng Chỉ Nam sao?”
Tôn Vân Phi tưởng rằng Bạch Cẩm Sương đang chê bà ta dắt Tống Chí Nam qua là không nể mặt cô nên trong lòng thấy tức giận.
Sắc mặt Mặc Tu Nhân lập tức lạnh đi.
Tổng Chỉ Nam hiểu rất rõ, không đợi anh nổi giận thì cô ta đã mỉm cười và nói ngay: “Dì à, dì đừng suy đoán lung tung, đúng là cháu rất thân với Tu Nhân nhưng đó là vì lúc nhà thiết kế Bạch vẫn chưa đến Hằng Vinh, cháu đã ở Hằng Vinh rồi, còn về phần nhà thiết kế Bạch thì thật ra bọn cháu chỉ mới gặp nhau có hai lần mà thôi. Cháu vẫn chưa nói cho dì biết, trước đây cháu vẫn luôn ở nước ngoài, cháu mới về nước hai hôm nay thôi!”
Lúc này thì đến lượt Tôn Vân Phi ngây ra, bà ta nói: "À... Ra là vậy sao?”
Tổng Chí Nam mỉm cười, gật đầu và nói: “Chính là như thế, không tin thì dì hỏi nhà thiết kế Bạch đi!”
Tôn Vân Phi bất giác nhìn sang Bạch Cẩm Sương.
Bạch Cẩm Sương nhìn Tổng Chí Nam với vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt Tổng Chí Nam đầy vẻ khiêu khích, gần như không hề có ý che đậy.
Tâm trạng của Bạch Cẩm Sương cực kỳ tệ, cô không muốn quậy cho mọi người phải thấy mất vui nhưng dáng điệu khiêu khích của Tổng Chỉ Nam khiến cô thật sự thấy khó chịu.
Chính vào lúc đó, đột nhiên Mặc Tu Nhân lên tiếng: “Tống Chí Nam, cô muốn làm gì?”
Gần như tất cả mọi người đều không thể ngờ Mặc Tu Nhân lại đột nhiên hỏi như thế, ai nấy cũng nhìn anh và ngây ra.
Mặc Tu Nhân nắm lấy tay Bạch Cẩm Sương ở dưới bàn để trấn an cô rồi bình thản nói: “Cậu, quan hệ của cháu với Cẩm Sương và cô Tống Chỉ Nam đây không sao hòa hợp được, cháu không biết tại sao mợ lại đưa loại người này đến bữa cơm hôm nay để náo loạn. Tóm lại, bây giờ cháu nhìn thấy cô ta thì mất hết khẩu vị, không còn muốn ăn gì nữa, bữa cơm hôm nay đến đây thôi, hôm khác cháu và Cẩm Sương sẽ đứng ra tổ chức, mời mọi người đến ăn cơm!”
Vụ Phương nghe Mặc Tu Nhân nói rồi lại nhìn sang vẻ mặt khó coi và ánh mắt oán hận đang
nhìn sang Bạch Cẩm Sương của Tổng Chỉ Nam thì đã hiểu ra hết mọi chuyện.
Ông ta đứng dậy, gật đầu rồi nói: “Cậu cũng không muốn ăn nữa, hôm nay tới đây thôi, chúng ta cùng đi nào!”
Tôn Vân Phi ngồi tại đó, vẻ mặt khó coi chẳng khác gì một kẻ ngốc.
Mãi đến khi Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân cùng với Vu Phương đi rồi thì bà ta mới trừng Tống Chí Nam và nói với vẻ mặt khó chịu: “Cháu không nói với dì là quan hệ của cháu và hai đứa nó không tốt!”
Tống Chí Nam nhích nhẹ môi rồi nói: “Thì dì cũng có hỏi đâu!” Tôn Vân Phi tức điên, nói: “Cháu như thế là đang hại gì?”
Vụ Kiện Định vẫn luôn nhìn Tổng Chí Nam, không nỡ rời mắt, lúc này anh ta mới không kiềm được mà lên tiếng: “Mẹ, rõ ràng là Mặc Tu Nhân gây chuyện với cô Tống, sao mẹ lại có thể trách cô Tổng chứ?”
Tôn Vân Phi tức đến mức suýt chút nữa lấy chén đĩa đánh con trai, bà ta nói: “Con thì biết cái gì?"
Lúc này Tống Chí Nam mới mỉm cười và nói: “Dì à, dì giận như thế làm gì? Cháu thấy quan hệ của dì và Bạch Cẩm Sương cũng không tốt đẹp gì, nếu đã như vậy thì nói không chừng dì cũng có chỗ cần đến sự giúp đỡ của cháu đấy, dì nói có đúng không?”
Tôn Vân Phi nghe Tổng Chỉ Nam nói như thế thì ngây ra rồi nói: “Ý cháu là?”
Tống Chỉ Nam cười tít mắt nói: “Cháu và Bạch Cẩm Sương đều cùng làm việc ở phòng thiết kế trang sức của Hằng Vinh, cô ta có động tĩnh gì thì cháu cũng đều nắm rất rõ!”
Tôn Vân Phi ngây ra rồi nói: “Cháu sẽ giúp dì sao?”
Bà ta thấy hơi bất ngờ, hôm nay để cục diện diễn ra đến mức đó mà mục đích của bà ta vẫn có thể đạt được.
Tổng Chỉ Nam nhếch môi, nở nụ cười đầy ẩn ý và nói: “Đương nhiên là cháu sẽ giúp rồi!”
Chỉ cần có thể khiến cho Bạch Cẩm Sương không vui thì có chuyện gì mà cô ta lại không làm chứ.
Đến khi Mặc Tu Nhân cảm thấy gia đình này giống như một con đỉa hút máu, không thể hất ra được thì chắc người bị hất ra sẽ là Bạch Cẩm Sương thôi.
Bạch Cẩm Sương không thấy vui khi ăn bữa cơm này, trên đường quay về Bắc Uyển số một Mặc Tu Nhân đã gọi điện cho quản gia chuẩn bị lại thức ăn.
Chỉ có điều, Mặc Tụ Nhân không thể ngờ ở bên ngoài cô không vui thì khi trở về nhà cô cũng không thể vui lên nỗi.
Bọn họ vừa vào đến cửa thì phát hiện có hai vị khách không mời mà đến.
Dư Thiên Thanh vừa nhìn thấy Mặc Tu Nhân thì lập tức mỉm cười đứng dậy và nói: “Anh Mặc, anh và chị Bạch đã về rồi à?”.
Mặt Mặc Tụ Nhân lạnh đi, thần sắc anh hơi khó coi, anh nói: “Sao cô lại đến đây?”
Dư Thiên Thanh đang định giải thích thì cánh cửa phòng vệ sinh được mở ra, Tần Vô Đoan bước ra ngoài và nói với vẻ mặt không cảm xúc: “Thiên Thanh nói con bé thích chơi cùng với cậu và Tiểu Bạch nên tôi đã đưa con bé qua đây”
Tần Vô Đoạn vừa mới dứt lời thì mèo con Tiểu Bạch còn tưởng là có người đang gọi nó nên đã nhanh nhảu chạy qua.
Tần Vô Đoàn cũng không quan tâm đến nó, anh ấy nhìn Mặc Tu Nhân với ánh mắt đầy ẩn ý rồi nói: “Sao hả? Không chào đón sao?”
Mặc Tu Nhân cười lạnh lùng rồi nói: “Nếu tôi nói không chào đón thì sao?”
Mặc Tu Nhân vừa nói ra câu đó thì không khí đã trở nên sượng sùng.
Bạch Cẩm Sương đưa tay ra kéo nhẹ cánh tay của Mặc Tu Nhân rồi nhỏ tiếng nói: “Mặc Tu Nhân, đừng... Người đến là khách!”
Mặt Mặc Tụ Nhân tối sầm lại, anh không nói gì hết, Bạch Cẩm Sương nhìn Tần Vô Đoan rồi nói: “Anh cả, con mèo con nhà em tên là Tiểu Bạch, sau này anh... Đừng gọi em như thế nữa!”
Tần Vô Đoạn nghe thấy cô nói như thế thì mặt anh ấy liền biến sắc.
Trước đây Bạch Cẩm Sương đã từng nói với anh ấy, bảo anh ấy đừng gọi cô là Tiểu Bạch nữa nên anh ấy cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho chuyện này rồi.
Nhưng chuyện làm anh ấy không thể nào ngờ tới là Bạch Cẩm Sương lại gọi anh ấy là anh cả.
Cô làm như thế là đã triệt để thừa nhận bản thân là vợ của em trai anh ấy rồi sao?
Tần Vô Đoạn nhìn Bạch Cẩm Sương chằm chằm rồi nói với giọng hơi buồn rầu: “Được, em nói không gọi thì sau này anh sẽ không gọi nữa!”