Sắc mặt Vu Kiên Định khó coi đến mức không thể che giấu: “Cái gì, chỉ là một chức vụ cơ bản thôi sao?”
Ánh mắt Mặc Tu Nhân lạnh lùng hơn: “Vậy thì, tôi giao cho anh chức vụ quản lý, anh có thể làm được chứ?”
Mặt Vụ Kiện Định đỏ bừng lên: “Tôi không có ý lớn như vậy, tôi chỉ cảm thấy, chức vụ căn bản... có phải hơi thấp rồi không?”
Mặc Tu Nhân khẽ liếc anh ta một cái rồi cười khẩy: “Người muốn gia nhập Hằng Vinh hàng năm có rất nhiều người, cũng có nhiều người không thể vào được. Tôi thật không ngờ anh lại không thích chỉ vì vị trí thấp. Tôi nghe nói... anh còn không biết nhiều về lĩnh vực kinh doanh trang sức, nên tôi cũng không thể để anh làm quản lý được. Như vậy thì anh cũng sẽ khó thuyết phục được cấp dưới, làm ảnh hưởng đến điều kiện hoạt động của công ty, mạo hiểm như vậy, anh có dám gánh vác hay không?”
Vu Kiên Định bị Mặc Tu Nhân nói đến không còn gì để nói, đột nhiên ngẩn người.
Tôn Vân Phi sợ anh ta làm Mặc Tu Nhân không vui, nên bà ta cau mày nhìn Vu Kiên Định: “Thằng nhóc này, cậu Mặc có thể giới thiệu cho con đi làm đã tốt lắm rồi. Con còn đòi hỏi gì nữa? Đợi đến khi con có đủ năng lực rồi, cậu ấy tự nhiên sẽ cho con được thăng chức!”
Nghe mẹ mình nói vậy, vẻ mặt của Vụ Kiện Định khá lên một chút.
Tôn Vân Phi đã tính toán rất kỹ, hôm nay là ngày đầu tiên gặp Mặc Tu Nhân, đương nhiên không thể làm cho mối quan hệ trở nên không tốt được.
Có nghĩa là sau khi Vụ Kiện Định vào được trang sức Hằng Vinh rồi, bà ta sẽ thường đến tìm Bạch Cẩm Sương để nói chuyện, chẳng lẽ cô lại không giúp anh họ thăng chức sao, nếu bà ta nói với Bạch Cẩm Sương không được, vậy thì để cho Vu Phương nói chuyện.
Bạch Cẩm Sương không thể không nể mặt cậu ruột của mình được.
Nghĩ đến đây, Tôn Vân Phi lập tức vui vẻ: “Để mợ đi xem đồ ăn sắp xong chưa!”
Tôn Vân Phi nói, sau đó mỉm cười bước ra ngoài.
Bà ta mở cửa ra sau đó đóng lại, giữa lúc đóng và mở cửa, Tống Chí Nam ngồi ở phía bên kia nhìn thấy bà ta nhìn thoáng qua thấy Mặc Tụ Nhân và Bạch Cẩm Sương đang ngồi ở bên cạnh.
Ánh mắt Tổng Chí Nam hiện lên một tia ngạc nhiên, nhìn cách ăn mặc Tôn Vân Phi, ánh mắt cô ta lại tỏ ra khinh thường.
Tại sao Mặc Tu Nhân và Bạch Cẩm Sương lại phải qua lại với loại người thế vậy?
Cô ta suy nghĩ, nhanh chóng đi theo Tôn Vân Phi.
Tôn Vân Phi hỏi người phục vụ, được biết các món ăn gần như đã sẵn sàng, vì vậy bà ta đi
vào nhà vệ sinh để rửa tay.
Kết quả là khi bà ta vừa bước vào đặt túi xách sang một bên thì nhìn thấy một người phụ nữ có khí chất hơn người bước vào, đi tới bồn rửa mặt khuôn mặt không chút biểu cảm, sau đó, cô ta không thèm để ý hất túi của bà ta xuống đất.
Tôn Vân Phi có thể thấy rõ rằng người phụ nữ này rõ ràng đang cố ý.
Khuôn mặt tức giận của bà ta trở nên tồi tệ. Túi xách của bà ta là túi của hãng Chanel. Bà ta không có tiền để mua mẫu mới, nên đã phải mất một thời gian dài để dành tiền mua mẫu cũ này, vậy mà không ngờ nó lại bị người ta hất xuống đất như vậy.
Tất cả những viên kim cương khảm cúc trên túi xách đều bị rơi ra ngoài, Tôn Vân Phi trừng mắt nhìn đối phương: “Cô đang làm gì vậy?”
Tổng Chỉ Nam khẽ liếc bà ta một cái, chậm rãi rửa tay sau đó lau tay: “Không phải là do bà sơ ý nên mới làm rơi túi xách xuống đất sao? Làm gì mà phải nhớn nhác như vậy chứ?”
Tôn Vân Phi tức giận mắng: “Cô gái này, sao cô lại có thể hỗn láo như vậy? Cô làm rơi túi của tôi, còn nói tôi nhớn nhác. Nếu tôi làm hỏng đồ của cô, chẳng nhẽ cô sẽ không tức giận sao?”
Tống Chí Nam khinh thường liếc nhìn Tôn Vân Phi: “Cùng lắm thì bà làm hỏng một món của tôi là được rồi, dù sao cũng không phải là vật gì quý giá. Bà tức giận như vậy thì làm gì? Ai không biết còn cho rằng bà không có học thức, chưa trải sự đời đấy!”.
Tôn Vân Phi trợn to hai mắt tức giận, như mèo bị cắt đuôi: “Cô mới là người chưa trải sự đời, cô gái nhỏ như cô làm sao biết được tôi có thân phận như thế nào chứ, cô có biết, tôi tức giận vì cô không biết lễ độ đấy, biết chưa hả!”
Tổng Chí Nam khinh thường: “Nhìn các ăn mặc của bà, thân phận của bà kìa, bà mà muốn tôi cười đến chết luôn đấy à?”
Tống Chí Nam nhìn Tôn Vân Phi từ trên xuống dưới, khuôn mặt của Tôn Vân Phi đỏ bừng lên, nhưng cũng không muốn mất mặt: “Đồ nhãi ranh nhà cô, tôi như thế này là giản dị gần gũi. Cô thì là cái thá gì, cháu rể của tôi là gì CEO của trang sức Hằng Vinh đấy, cô biết người đó là ai chứ?”.
Tổng Chỉ Nam không ngờ người phụ nữ này và Bạch Cẩm Sương lại có mối quan hệ như vậy.
Cô ta giả vờ như chợt nhận ra: “Ôi, hóa ra là trang sức Hằng Vinh sao?”
Tôn Vân Phi nhìn vẻ mặt của cô ta, lập tức hất cằm lên: “Cái này cô biết rõ đúng không, biết mình vừa xúc phạm ai rồi chứ?”
Tống Chí Nam lập tức mở túi xách của cô ta ra, lấy ra một chiếc túi xách nhỏ, nhét đồ vào trong túi rồi đưa chiếc túi trống cho Tôn Vân Phi.
Cô ta nói: “Đây là chiếc túi mẫu mới nhất của Gucci. Tôi mới chỉ dùng một lần thôi, coi như bồi thường cho bà vậy, bà thấy thế nào?”
Đôi mắt của Tổng Chỉ Nam đảo qua, vẻ mặt Tôn Vân Phi thay đổi, khẽ mỉm cười.
Ánh mắt Tôn Vân Phi sáng lên, cũng không khách sáo mà lập tức nhận lấy: “Xem ra, cô cũng biết điều đấy. Cô đã đưa đồ bồi thường cho tôi rồi, nên cứ như vậy đi! Tôi đi đây!”
Tổng Chí Nam đột nhiên hét lên với bà ta, hỏi như thể không tin: “CEO của trang sức Hằng Vinh thực sự là cháu rể của bà sao?”
Tôn Vân Phi nhìn dáng vẻ không tin của Tổng Chỉ Nam, lập tức cau mày: “Sao thế? Cô không tin sao?”
Tổng Chỉ Nam lắc đầu: “Không phải tôi không tin, chỉ là tôi là nhà thiết kế của trang sức Hằng Vinh. Tôi quen tổng giám đốc Mặc đã nhiều năm rồi, nhưng lại không biết anh ấy có nhà thông gia như vậy!”
Tôn Vân Phi có chút chột dạ, nhưng sau khi nghĩ lại, Mặc Tu Nhân đang ngồi với họ, Bạch Cẩm Sương cũng thực sự là cháu gái của bà ta, bà ta không có việc gì phải chột dạ cả.
Nghĩ đến đây, bà ta lập tức đứng thẳng lưng: “Cô không biết cũng là chuyện bình thường. Thằng nhóc Tu Nhân này từ trước đến nay lúc nào cũng âm thầm như vậy đấy!”
Trong lòng Tổng Chỉ Nam cười khinh thường một tiếng, còn gọi Tu Nhân sao, người phụ nữ này còn không chịu nhìn lại đức hạnh của mình, lại còn ra vẻ bề trên, thật sự ghê tởm!
Nhưng vẻ mặt cô ta vẫn bình tĩnh nói: “Nếu bà có mối quan hệ như vậy với Tu Nhân, hôm nay gặp được bà, hãy để tôi mời bà bữa cơm, nếu không tôi sẽ cảm thấy rất áy náy. Như vậy đi, bây giờ tôi sẽ mời bà dùng bữa nhé!”
Tôn Vân Phi lập tức lắc đầu: “Không cần, tôi đã đạt được chỗ rồi!”
Nói xong, đôi mắt của bà ta lóe lên, đột nhiên nói: “Cô thực sự là nhà thiết kế của trang sức Hằng Vinh sao?”
Tổng Chỉ Nam thành thật nói: “Ừ, là thật mà!” . Đam Mỹ Sắc
Tôn Vân Phi mỉm cười, sự tính toán trong lòng lại bắt đầu nổi lên: “Nếu đã như vậy, thì cô có thể đến dùng bữa cùng chúng tôi, nhân tiện, cháu gái và cháu rể của tôi cũng ở đó. Cô là nhà thiết kế của Hằng Vinh, có lẽ họ cũng biết cô, đúng chứ?”
Thấy đã đạt được mục tiêu, Tống Chỉ Nam mỉm cười gật đầu: “Được!”
Khi Tôn Vân Phi nói vậy, vốn dĩ chỉ định thăm dò Tống Chỉ Nam, nhưng bây giờ Tống Chí Nam đã đồng ý rồi, bà ta cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nếu đối phương thực sự là nhà thiết kế của Hằng Vinh, sau này có thể thường xuyên liên lạc, dù sao sau này còn phải dùng Bạch Cẩm Sương nhiều, cần phải quen biết cô ta sớm mới được, cô gái trước mắt chính là một ứng cử viên không tồi để giám sát Bạch Cẩm Sương.
Nghĩ vậy, bà ta dắt Tống Chỉ Nam đi, hai người họ đều có những suy nghĩ xấu xa, tươi cười bước ra ngoài.
Khi Tôn Vân Phi và Tổng Chí Nam bước vào, Mặc Tu Nhân đang trò chuyện với Vụ Phương.
Mặc Tu Nhân nói vài lời với Vu Phương, trong lòng cũng đã hiểu rõ được tại sao Bạch Cẩm Sương không muốn Vu Phương đau lòng.
Anh có thể thấy qua những lời nói của Vu Phương, đều quan tâm đến Bạch Cẩm Sương, không giống như mợ và anh họ của cô, những người đang nghĩ cách lợi dụng cô.
Mặc Tu Nhân nói vài lời với Vụ Phương, và tâm trạng của anh cũng đã tốt lên rất nhiều.
Đúng lúc này, Tôn Vân Phi đột nhiên đẩy cửa đi vào, cười nói với Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân: “Cẩm Sương, Tu Nhân, các cháu đoán xem mợ dẫn ai tới này!”