Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn

Chương 626: Chương 626: Vạch ra ranh giới rõ ràng với phụ nữ




**********

Chương 629: Vạch ra ranh giới rõ ràng với phụ nữ

Bạch Cẩm Sương sửng sốt một chút, kinh ngạc nhìn về phía Sở Tuấn Thịnh: “Anh biết anh ấy ư?”

Tại sao mọi người lại hỏi cô câu hỏi này, rằng cái người tên Mặc Tu Nhân... có quan trọng không?

Tuy nhiên hỏi xong câu này, Bạch Cẩm Sương đưa tay đỡ trán có chút khó chịu, cô thật sự rất ngốc, Trang sức đá quý Hoàng Thụy và Trang sức đá quý Thanh Sương là hai công ty lớn mạnh nhất trong ngành trang sức của thành phố Trà Giang, làm sao họ lại không biết sếp của nhau?

Sở Tuấn Thịnh ánh mắt lóe lên, vẻ mặt có chút phức tạp: “Cho nên, cô nhớ tới Mặc Tu Nhân, nhưng lại quên tôi?”

Bạch Cẩm Sương cảm thấy giọng điệu của Sở Tuấn Thịnh có vẻ hơi hung hăng, tuy không rõ ràng nhưng Bạch Cẩm Sương vẫn có thể cảm nhận được.

Cô vội lắc đầu: “Anh hiểu lầm rồi, hôm qua tôi mới gặp Mặc Tu Nhân trong buổi giám khảo cuộc thi Trang sức Thế kỷ!”

Sở Tuấn Thịnh nghe lời này, vẻ mặt thể hiện rằng anh ta cảm thấy có chút không đúng: “Sau đó anh ấy không có biểu hiện gì khi nhìn thấy cô?”

Người khác có thể không biết, nhưng Sở Tuấn Thịnh biết rất rõ rằng hồi đó Mặc Tu Nhân gần như phát điên vì tìm Bạch Cẩm Sương.

Sau đó, như thể anh đã từ bỏ ý muốn, anh ngừng tìm Bạch Cẩm Sương. Tuy nhiên, anh rõ ràng đã kìm nén mọi cảm xúc của mình, có thể thấy rõ điều đó mỗi lần Sở Tuấn Thịnh đến dạy cho Tổng Chỉ Nam một bài học.

Càng hiểu Mặc Tu Nhân, anh ta cũng cảm thấy những năm gần đây Mặc Tu Nhân càng trở nên tàn nhẫn và độc ác.

Khi đó anh ta đã nói với Mặc Tu Nhân rằng muốn Tống Chí Nam sống không bằng chết, Tổng Chí Nam vẫn sống nhưng mà... Cô ta thậm chí sống không bằng một con chó, bị Sở Tuấn Thịnh và Mặc Tu Nhân đồng thời theo dõi, cô ta không thể trốn thoát được.

Sở Tuấn Thịnh và Mặc Tu Nhân ghét Tổng Chí Nam, và cả hai đều căm thù cô ta đến tận xương tủy. Sở Tuấn Thịnh là vì cái chết của Sở Tuấn Đạt, còn Mặc Tu Nhân không chỉ vì cái chết của Tần Vô Đoan, mà còn vì Tống Chí Nam đã phá hủy đám cưới của anh với Bạch Cẩm Sương, và sau đó đã khiến Bạch Cẩm Sương biến mất.

Sở Tuấn Thịnh không nghĩ mấy năm nay Mặc Tu Nhân không tìm Bạch Cẩm Sương vì anh từ bỏ cô rồi, Mặc Tu Nhân đã sáu năm không gần gũi với phụ nữ, bây giờ nhìn thấy Bạch Cẩm Sương, Sở Tuấn Thịnh không nghĩ là anh có thể bình tĩnh.

Bạch Cẩm Sương cau mày khi nghe những lời của Sở Tuấn Thịnh: “Anh ấy có có biểu hiện gì không?”

Mặc dù Mặc Tu Nhân sau khi nhìn thấy cô đã có phản ứng lớn, nhưng cô chỉ chào hỏi rất nhanh, Mặc Tu Nhân chỉ hỏi cô một câu không biết anh ấy à vậy thôi!

Nhìn thấy phản ứng của Bạch Cẩm Sương, Sở Tuấn Thịnh trong lòng tự hỏi, Mặc Tu Nhân sợ mình sẽ không nhịn thêm được nữa!

Sở Tuấn Thịnh có đủ mọi lý do để khẳng định Bạch Cẩm Sương xuất hiện sau sáu năm, mặc dù Mặc Tu Nhân không còn đuổi theo cô và đưa cô trở về biệt thự số 1 và nhốt cô lại, Sở Tuấn Thịnh có linh cảm rằng nếu Bạch Cẩm Sương biến mất đột ngột, anh ta e rằng mọi chuyện không còn dễ dàng như vậy nữa.

Điều mà Sở Tuấn Thịnh không biết là anh ta đã hoàn toàn đúng với những gì anh ta nghĩ. Ở tầng trên đối diện với xưởng Trang sức đá quý Tư Huyền, và ở tầng trên đối diện với căn hộ nơi Bạch Cẩm Sương sống, hôm nay đã có các chuyên gia túc trực, giám sát cả ngày và làm việc theo ca. Gần công ty của Bạch Cẩm Sương cũng có những người đứng theo dõi Bạch Cẩm Sương ra ngoài bất cứ lúc nào, và nhất quyết không để Bạch Cẩm Sương biến mất dưới mắt họ.

Thành thật mà nói, Sở Tuấn Thịnh vẫn đánh giá thấp quyết tâm của Mặc Tu Nhân...

Anh ta nhìn Bạch Cẩm Sương với vẻ mặt phức tạp: “Quên đi, chúng ta đừng nói đến anh ấy nữa, cô thật sự nhớ anh ấy sao?”

Bạch Cẩm Sương lắc đầu

Sở Tuấn Thịnh thở dài: “Quên đi, nếu không nhớ tôi thì đừng ép, chỉ cần từ nay về sau nhớ rõ tôi là bạn tốt của cô, là được rồi, sau này cô sẽ biết tôi là ai!”

Bạch Cẩm Sương gật đầu.

Vân Yến im lặng, nhìn Bạch Cẩm Sương nói chuyện với Sở Tuấn Thịnh.

Cô ấy đã trấn tĩnh lại tâm trí rất nhiều, cô ấy đột nhiên muốn hiểu tại sao Dư Thiên Thanh lại đột nhiên để Lưu Oanh Oanh phá bỏ việc hợp tác với Trang sức đá quý Tư Huyền trước đây, và bây giờ cuối cùng cô ấy cũng tìm ra nguyên nhân.

Dư Thiên Thanh phải biết người phụ trách Trang sức đá quý Tư Huyền là Bạch Cẩm Sương, nếu không sẽ không thể đề nghị hợp tác và chính mình phá hủy nó, công việc nhọc lòng chả nên công cán gì, e rằng chỉ có kẻ ngu mới làm, trừ phi có động cơ thầm kín nào đó ở đây.

Và mục đích của Dư Thiên Thanh chính là không muốn để Trang sức đá quý Hoàng Thụy có dính líu gì đến Bạch Cẩm Sương, sự ích kỷ của cô ta đã quá rõ ràng.

Để khẳng định suy đoán của mình, Vân Yến nhìn Bạch Cẩm Sương: “Bạch Cẩm Sương, khi Trang sức đá quý Hoàng Thụy lần đầu nói chuyện hợp tác với cậu, là cậu đến họp, không phải trợ lý của cậu đúng không?”

Bạch Cẩm Sương gật đầu: “Đúng vậy, có chuyện gì sao?”

Vân Yến lắc đầu: “Không sao, chỉ là muốn chắc chắn hơn thôi. Lần đầu tiên công ty cử tớ đến nói chuyện về vấn đề hợp tác với cậu. Tại vì không thành tâm muốn hợp tác với văn phòng cậu nên mới nói hươu nói vượn vậy thôi!”

Bạch Cẩm Sương không quan tâm đến chuyện này nữa, cô hỏi ngược lại: “Vậy thì cậu có thành tâm muốn hợp tác với văn phòng của chúng tớ không?”

Khi Vân Yến nghe vậy, cô ấy nhìn Bạch Cẩm Sương với vẻ mặt phức tạp: “Cậu thật sự không nhớ ra tớ chút nào!”

Bạch Cẩm Sương thấy cô ấy có chút thất vọng, ảnh mắt lóe lên: “Tớ phát hiện trước đây hình như tớ làm ở Trang sức đá quý Hoàng Thụy. Lúc đó tớ có quen cậu sao?” *Cập nhật chương mới nhất tại TгцуeлАРР.cом

Vân Yến gật đầu: “Đúng vậy, lúc đó tớ là trợ lý của cậu. Ngay từ đầu tớ đã rất ngưỡng mộ cậu, sau này học hỏi từ cậu và trở thành trợ lý cho cậu. Tớ làm trợ lý thiết kế rồi trở thành trợ lý thiết kế cho đến bây giờ. Thiết kế trưởng, cảm ơn cậu lúc đầu tu luyện tớ!“.

Bạch Cẩm Sương cảm nhận rõ ràng sự biết ơn của Vân Yến từ những lời của cô ấy.

Cô bĩu môi: “Không cần cảm ơn, chính là nỗ lực của bản thân mới có được năng lực ngày hôm nay. Về phần tớ... Không biết trước kia đã xảy ra chuyện gì!”

Đôi mắt của Vân Yến lóe lên khi cô ấy nghe thấy điều này, và cô ấy không nói gì.

Tuy nhiên, Bạch Cẩm Sương nghĩ đến sự hoảng sợ mà Mặc Tu Nhân đã gây ra cho cô ngày hôm đó, cô không thể không nói: “Tổng giám đốc Mặc của các cậu...

Vân Yến nhìn Bạch Cẩm Sương, chờ đợi những lời tiếp theo của cô.

Bạch Cẩm Sương do dự một chút, mới hỏi: “Tổng giám đốc Mặc, hiện tại không quan tâm đến chuyện của Trang sức đá quý Hoàng Thụy sao? Nghe nói hiện tại anh ấy là chủ tịch hội đồng quản trị nên cũng không quan tâm nhiều đến chuyện của công ty!”

Vân Yến nói thật: “Vẫn phụ trách. Mỗi tháng anh ấy sẽ đến gặp một lần để tìm hiểu một số dự án lớn của công ty. Còn những dự án khác, anh ấy sẽ giao cho CEO Triệu Khiêm Tổng giám đốc Triệu Khiêm! Chỉ là, Tổng giám đốc Mặc bây giờ sẽ không tham gia bất kỳ dự án nào của công ty nữa!”

Bạch Cẩm Sương cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm: “Chuyện này, tớ hiểu rồi!”

Bạch Cẩm Sương cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm khi biết rằng Mặc Tu Nhân sẽ không có quá nhiều việc với cô, cô hơi sợ người đàn ông đó một cách không thể giải thích được.

Khi Vân Yến nhìn Bạch Cẩm Sương nhắc đến Mặc Tu

Nhân, vẻ mặt của cô rõ ràng là có chút lo lắng.

Đôi mắt cô ấy lóe lên, về mối quan hệ giữa Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân, cô ấy và Sở Tuấn Thịnh không hỏi hạn hay nói nhiều.

Sau cùng, Bạch Cẩm Sương nói rằng cô đã quên Mặc Tu Nhân, có một số điều mà Mặc Tu Nhân không nói, càng không thích hợp để họ nói.

Bạch Cẩm Sương không biết Vân Yến đang nghĩ gì. Cô nói: “Tớ sẽ nói về những thứ khác sau. Bây giờ, chúng ta đại diện cho công ty và hãng phim. Hãy nói về việc hợp tác trước. Hai người, ai trước??”

Sở Tuấn Thịnh đứng dậy, cài cúc áo, chỉnh lại cổ tay áo: “Tôi đến phòng khách bên cạnh họp!”

Bạch Cẩm Sương gật đầu: “Vậy phiền anh rồi!”

Sở Tuấn Thịnh nhìn Bạch Cẩm Sương khách sáo như vậy, trong lòng cảm thấy có chút không thoải mái, Bạch Cẩm Sương trước kia đối với anh ta lễ phép, nhưng là kiểu khách sáo mang ngôn từ có chút mỉa mai, cố ý lạnh nhạt với anh ta, về sau anh ta hoàn toàn chịu thua, hai người trở thành bạn. Sau đó, Bạch Cẩm Sương không hoàn toàn không có chút khách sáo gì với anh ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.