Thái độ của Bạch Cẩm Sương hiện giờ đối với anh ta thật sự có chút khó chịu!
Cuối cùng, Bạch Cẩm Sương và Vân Yến quyết định chia thành bốn mươi sáu mươi, do trong nước không có mỏ kim cương như nước Z, giá kim cương và một số trang sức đều cao hơn bên này rất nhiều, giá nguyên liệu rất cao, nên tiền vốn cực kỳ cao.
Mặc dù nói, phòng làm việc Minh Huyền có tiếng là chắc chắn mọi bản thảo thiết kế đều đảm bảo chất lượng, đích thân nhà thiết kế Minh Huyền sẽ kiểm chứng và gửi cho đối tác, hơn nữa còn bán dưới tên của Minh Huyền. Tuy nhiên, bản thảo thiết kế và hiệu ứng danh tiếng chiếm một phần tư lợi nhuận, vốn đã rất hời!
Bạch Cẩm Sương và Vân Yến quyết định tỷ lệ cổ phần, đồng thời bàn luận nhiều thỏa thuận hợp tác khác nhau, lần sau hai bên sẽ đưa luật sư đến, hoàn thiện từng quy tắc hợp tác, cuối cùng chỉ còn lại là ký hợp đồng.
Sau khi Vân Yến rời đi, Bạch Cẩm Sương và Sở Tuấn Thịnh bàn về việc hợp tác. Tỷ lệ cổ phần tương đương với Trang sức đá quý Hoàng Thụy, tuy nhiên do hai công ty có mô hình hoạt động khác nhau và nhiều quy tắc cũng khác nhau nên Bạch Cẩm Sương đã thảo luận chi tiết với Sở Tuấn Thịnh, sau khi thương lượng xong xuôi, cuối cùng đưa anh ta về phòng làm việc. Sở Tuấn Thịnh bước đến cửa phòng làm việc, nhìn Bạch Cẩm Sương định nói gì đó nhưng lại thôi.
Bạch Cẩm Sương nhíu mày: “Tổng giám đốc Sở còn chuyện gì sao?” Sở Tuấn Thịnh nở nụ cười, vẻ xấu xa trên mặt anh ta mờ đi một chút: “Không có gì, tôi chỉ cảm thấy cô so với trước kia thay đổi rất nhiều. Tôi bây giờ gọi cô một tiếng em Bạch, cảm giác giống như gọi một người xa lạ!”
Bạch Cẩm Sương cũng cảm thấy cái cách xưng hô này có một cảm giác quen thuộc mà khó xử, rất khó hiểu. Cô nghĩ, quen thuộc là bởi vì Sở Tuấn Thịnh trước đây gọi cô như vậy, khó xử là bởi vì cô đã quên Sở Tuấn Thịnh, nên mới cảm giác như vậy! Cô nói với Sở Tuấn Thịnh: “Anh vẫn nên gọi tên tôi thì hơn! Dù sao thì tôi cũng không phải là em gái ruột của anh!”
Sở Tuấn Thịnh nghe vậy, sững sờ một lúc, đột nhiên bật cười: “Đương nhiên không phải em gái ruột của tôi, cô là em Bạch của tôi mà!”
Bạch Cẩm Sương: “...” 11
Sở Tuấn Thịnh nở nụ cười: “Được rồi, đừng để bụng, tôi giỡn cô thôi, tôi sau này sẽ gọi tên của cô!”
Anh ta nói là vậy, nhưng nụ cười trên khuôn mặt của anh ta, rõ ràng là mờ đi một chút.
Sau khi Sở Tuấn Thịnh rời đi, Bạch Cẩm Sương lặng người đứng trước phòng làm việc, bạn thân, trợ lý, bạn tốt...
Trước đây cô ở Trà Giang có nhiều bạn đến vậy sao?
Nhưng tại sao cô lại quên hết những chuyện đó? Có phải vì... quan hệ của bố Bông Vải với những người này là nguyên nhân không? Trong lòng Bạch Cẩm Sương dâng lên một cảm giác khó tả.
Khi Vân Yến trở về Trang sức đá quý Hoàng Thụy, đã bị Triệu Khiêm gọi đến văn phòng Tổng giám đốc rồi. Vân Yến bước vào cửa, nhìn thấy Mặc Tu Nhân đang vô cảm ngồi ở trên sofa, Vân Yến ánh mắt sáng lên, hôm nay Tổng giám đốc Mặc sao lại tới vậy?
Trước đây, Mặc Tu Nhân sẽ không đến công ty vào cuộc họp hàng tháng.
Cô ấy lén lút liếc mắt nhìn Mặc Tu Nhân, nhanh chóng ổn định lại: “Tổng giám đốc Triệu, Tổng giám đốc Mặc!”
Triệu Khiêm liếc cô ấy một cái rồi nói: “Tổng giám đốc Mặc tìm cô hỏi chút chuyện, cô không cần gánh nặng tâm lý gì cả, cứ nói sự thật đi!”
Vân Yến gật đầu và nhìn Mặc Tu Nhân.
Mặc Tu Nhân rũ mắt xuống, vẻ mặt bình tĩnh, không nhìn ra được anh đang suy nghĩ gì.
Vân Yến đợi hồi lâu, anh mới nói: “Cô vừa đi đến Trang sức đá quý Tư Huyền?”
Vân Yến gật đầu: “Vâng, lần trước đã hẹn thời gian, chiều nay sẽ đi bàn chuyện hợp tác!”
Mặc Tu Nhân cuối cùng cũng ngẩng mặt liếc nhìn cô ấy một cái: “Nói chuyện thế nào rồi?” “Bốn mươi sáu mươi, quy tắc hợp tác chi tiết, chúng ta vẫn phải chờ luật sư của hai bên rồi mời xác nhận!” Vân Yến bình tĩnh trả lời.
Mặc Tu Nhân im lặng trong hai giây, thản nhiên hỏi: “Hôm nay cô cùng ai bàn?”
Vân Yến giật mình, thì ra đây là lý do tại sao hôm nay
Mặc Tu Nhân lại xuất hiện trong Trang sức đá quý Hoàng Thụy.
Cô ấy mím môi nói: “Nói chuyện với người phụ trách của Trang sức đá quý Tư Huyền!” “Là ai?” Mặc Tu Nhân hỏi.
Vân Yến có chút phức tạp, Mặc Tu Nhân rõ ràng biết người đó là ai, nhưng lại nhất định muốn cô ấy phải tự nói ra.
Cô ấy nói: “Bạch Cẩm Sương!”
Mặc Tu Nhân tay trên đầu gối hơi co lại: “Là cô ấy!” Vân Yến: “...
Chẳng lẽ anh không biết là cô!
Mặc Tu Nhân lần này im lặng một lúc lâu, và Vân Yến vẫn lặng lẽ chờ đợi mà không nói một lời.
Mặc Tu Nhân lại lên tiếng, giọng điệu đều đều thản nhiên nói: “Lần sau hợp tác, cô không cần phải đi!”
Vân Yến lúc đầu khá bình tĩnh, nhưng sau khi nghe những lời này, sắc mặt lập tức thay đổi: “Tổng giám đốc Mặc, sếp nói vậy là có ý gì, nếu sếp không để tôi đi, lẽ nào sếp để Dư Thiên Thanh đi sao? Sếp căn bản không biết, lần trước là cô ta cố tình làm hỏng sự hợp tác, vì cô ta thấy người phụ trách Trang sức đá quý Tư Huyền là Cẩm Sương, nên cố tình phá hoại sự hợp tác và không muốn công ty của chúng ta và Trang sức đá quý Tư Huyền có bất kì sự dịu đi nào “
Khi Mặc Tu Nhân nghe thấy điều này, một sự lạnh lùng hiện lên trong mắt anh.
Nhưng có điều, những gì anh nói không đồng nhất với thái độ của anh: “Cô có bằng chứng không?”
Vân Yến sững sờ: “Tổng giám đốc Mặc, sếp... Mặc Tu Nhân ngắt lời cô: “Nếu không có chứng cứ, đừng tùy tiện suy đoán “ ТrцуeлАРР.cоm trang web cập nhật* nhanh nhất
Vẻ mặt Vân Yến có chút tức giận, nhưng cô ấy kìm nén, nghiến răng nghiến lợi: “Được rồi, Tổng giám đốc Mặc yên tâm, sau này nếu không có bằng chứng thì sẽ không bao giờ nói bừa nữa!”
Theo như Vân Yến thấy, Mặc Tu Nhân nói vậy, chính là muốn để Dư Thiên Thanh chịu trách nhiệm về dự án này.
Vân Yến thực sự không hiểu Mặc Tu Nhân nghĩ gì, anh biết rõ Dư Thiên Thanh không muốn gặp Bạch Cẩm Sương, nhưng anh lại muốn Dư Thiên Thanh phụ trách dự án này.
Vân Yến chỉ cảm thấy trong lòng ngột ngạt, cô ấy thật sự muốn bênh vực Bạch Cẩm Sương.
Chẳng lẽ Mặc Tu Nhân với Bạch Cẩm Sương là vì yêu sinh hận, vì sự biến mất của cô mấy năm trước, định dùng cách này để trả thù cô?
Đầu óc Vân Yến đang rối tung, đang suy nghĩ lung tung, chợt nghe Mặc Tu Nhân nói: “Trong tương lai, dự án này sẽ tách ra khỏi các dự án khác trong công ty, sẽ do tôi phụ trách!”
Suy nghĩ của Vân Yến đột nhiên bị những lời này cắt ngang, cô ấy ngày người nhìn Mặc Tu Nhân, sửng sốt một hôi.
Mặc Tu Nhân ngơ ngác liếc nhìn cô ấy: “Sao vậy? Không hiểu sao?”
Vân Yến vội lắc đầu: “Không, không, tôi chỉ là hơi ngạc nhiên!”
Cô ấy thực sự bất ngờ, có chút bối rối, chẳng phải Mặc Tu Nhân không quan tâm đến công vụ của Trang sức đá quý Hoàng Thụy sao? Chiều nay cô ấy còn thề với Bạch Cẩm Sương rằng, Mặc Tu Nhân sẽ không tham dự vào công vụ của công ty. Kết quả, chỉ mới nửa ngày đã lật mặt rôi.
Chỉ là Vân Yến cũng không quan tâm chuyện này, chỉ là không ngờ, vừa rồi chính mình hoàn toàn không nghĩ tới điều này!
Cô ấy cho rằng việc Mặc Tu Nhân thu hồi trách nhiệm đối với dự án này là để giao cho Dư Thiên Thanh, nhưng cô ấy không ngờ... anh lại muốn đích thân đối đầu với Bạch Cẩm Sương.
Tâm trạng của Vân Yến thực sự rất phức tạp.
Mặc Tu Nhân nghe được lời nói của cô ấy, anh bình tĩnh nói: “Hiểu rồi thì ra ngoài đi!”
Vân Yến gật đầu rồi bước nhanh ra ngoài.
Kết quả, khi cô ấy vừa bước tới cửa, Mặc Tu Nhân lại gọi: “Vân Yến!”
Vân Yến nhìn Mặc Tu Nhân hỏi: “Tổng giám đốc Mặc, sếp còn giao việc gì sao?”
Mặc Tu Nhân nói: “Cô không cần nói với bên Trang sức đá quý Tư Huyền, người phụ trách của Trang sức đá quý Hoàng Thụy đã thay đổi, biết chưa?”
Vân Yến gật đầu: “Tôi biết rồi!”
Nhưng Mặc Tu Nhân với câu “Tôi biết rồi” này của cô ấy, sao có thể tin.
Giọng điệu của anh đều đều, vừa nói ra, khiến người ta không hiểu vì sao lạnh sống lưng: “Nếu để tôi biết, người của Trang sức đá quý Tư Huyền biết trước được việc người phụ trách đã thay đổi, sau này cô không cần ở lại Trang sức đá quý Hoàng Thụy nữa!”