Tống Ngọc Tiên có chút không thể chịu đựng nổi, cô ta tức giận bất bình, mang theo ưu tư mà lên tiếng: “Cô ta đâu có yếu đuối như vậy, người chứ đâu phải thủy tỉnh đâu.”
Tần Vô Đoan sắp mặc mang theo chút sắc lạnh: “Tống Ngọc Tiên!”
Tông Ngọc Tiên lập tức đưa tay lên đầu làm ra một động tác: “OK, OK! Nghe anh hết đấy, tôi sẽ cố hết sức trốn cô tai”
Cô ta hoàn toàn là có ý đồ từ trước, cô ta nói những lời đó với Bạch Cẩm Sương, Bạch Cẩm Sương sẽ không khua môi múa mép trước mặt Tần Vô Đoan.
Bạch Cẩm Sương chính là kiểu người dục tốc bất đạt, người phụ nữ vô cùng yêu danh tiếng của mình, trong mắt cô ta, Bạch Cẩm Sương không sứng là đối thủ của cô tai Tần Vô Đoan khuôn mặt lạnh lùng, không để lộ chút biểu tình nào, nói: “Tôi còn có việc!”
Có một cô em học khóa dưới nháy nháy mắt với anh ấy: “Học Trưởng, Bạn trai của Bạch Cẩm Sương vô cùng đẹp trai luôn, hơn nữa lại vô cùng có khí chất, chính là loại người mà vừa xuất hiện liền có thể làm trung tâm thu hút sự chú ý của mọi người đó!”
Sắp mặc Tần Vô Đoan hơi cứng lại: “Vậy sao?”
Học muội còn không ngừng gật gật đầu: “Đúng vậy, em có ảnh này, vừa khi nãy chụp trộm được một bức, học trưởng có muốn xem một chút không?”
Tâm trạng khó chịu không biết từ đâu xuất hiện, Tần Vô Đoan đáp: “Không cần đâu!”
Cô gái khóa dưới kia nghẹn lại một chút, sau đó ngượng ngùng nói với Tần Vô Đoan: “Thật ra, học trưởng so với anh ấy không hề thua kém, chỉ có điều, hai người theo đuổi hai phong cách khác nhau mà thôi!”
Tần Vô Đoan cảm thấy bản thân đang tự tìm ngược.
Rõ ràng anh ấy nghe mọi người nói Bạch Cẩm Sương đã có bạn trai rồi, vậy mà vẫn chưa chết tâm.
Anh ấy nghe thấy âm thanh khô khốc của mình cất tiếng hỏi cô gái kia: “Vậy sao? Anh ta là phong cách gì?”
Vị học muội kia vừa nghe thấy Tần Vô Đoan hỏi mình, trong chốc lát liền vui vẻ trở lại, đáp: “Bạn trai của Cẩm Sương, là phong cách tổng tài bá đạo với khuôn mặt băng sơn, lãnh tĩnh.
Còn học trường chính là loại hình tổng tài cơ trí, ấm áp dịu dàng! Hai người không giống nhau!”
Tần Vô Đoan nghe thấy những lời này, tự giễu mà cười vài tiếng, cũng không nói thêm gì nữa.
Tạ Giác lo lắng nhìn anh ấy một chút, cũng im lặng.
Bạch Cẩm Sương và Lâm Kim Thư lái xe của Lâm Kim Thư đến tham ra buổi tiệc họp mặt của trường.
Mặc Tu Nhân đi đến đón Bạch Cẩm Sương, đương nhiên là lái chiếc Polo Plus đến.
Lâm Kim Thư cũng không uống rượu, vậy nên liền tự mình đánh xe về nhà.
Bạch Cẩm Sương liếc chiếc xe một cái, vô cùng ngạc nhiên mà nhìn sang Mặc Tu Nhân.
Mặc Tu Nhân giải thích: “Lúc đến quán bar, tôi đi xe của côi”
Bạch Cẩm Sương gật gật đầu, ngụ ý đã hiếu.
Tất cả xe ở biệt thự số 1 Hương Uyển, quản gia đều chuẩn bị cho ông Dương, trong đó có cả Polo Plus của Bạch Cẩm Sương.
Sau khi hai người đã lên xe, tài xế Dương liền khởi động xe.
Ông Dương là tài xế cá nhân của Mặc Tu Nhân, chỉ có điều, bình thường khi Mặc Tu Nhân đi làm, đa số là do anh tự lái xe đi, chỉ có những khi đi đường dài vô cùng mệt mỏi, mới để ông Dương lái xe, thường thường ông Dương sẽ nghe theo sự sắp xếp của Triệu Văn Vương, xử lý một số chuyện vụn vặt thay cho Mặc Tu Nhân.
Chiếc xe men theo hàng dài những chiếc đèn neo! nhấp nháy trên đường, thẳng hướng biệt thự số một Hương Uyển mà đi.
Bạch Cẩm Sương im lặng trong chốc lát, sau đó chủ động mở lời nói cảm ơn với Mặc Tu Nhân: “Anh Mặc, tối hôm nay rất cảm ơn anh!”
Đèn trong xe không bật, Mặc Tu Nhân ngồi ghế sau, đang nhắm mắt dựa lưng vào ghế, nghe thấy lời của Bạch Cẩm Sương liền mở mắt ra, vẻ mặt mang theo chút biểu cảm đã không rõ ràng, thanh âm hơi khàn khàn: “Không có gì!”
Bạch Cẩm Sương nhếch mép: “Vẫn là phải cảm ơn anh, tại vì bạn tôi trong bữa tiệc, làm phiền anh phải chạy một đoạn đường xa như vậy qua đây một chuyến đón tôi!”
Phải biết là, khách sạn Ngũ Nhất so với quán bar cũ kia, cách biệt thự số 1 Hương Uyển xa gấp đôi bình thường.
Bạch Cẩm Sương khách khí đến nỗi khiến người tức giận, biểu tình của Mặc Tu Nhân hiện lên đôi chút phức tạp, trong xe vô cùng mờ ảo, anh có thể không khách sáo gì mà quan sát Bạch Cẩm Sương, cũng không lo lắng sẽ bị cô phát hiện.
Nửa ngày sau, anh mới chậm rãi mở miệng: “Bạch Cẩm Sương, tôi và cô là quan hệ vợ chồng hợp pháp, cho dù chỉ là diễn, thì cũng chỉ có tôi mới là người đủ tư cách để xuất hiện tại đó, ngược lại, nếu như là tôi cần sự ra mặt của cô, tôi cũng sẽ không khách sáo mà gọi cô đâu!”
Bạch Cẩm Sương trong nháy mắt liền hiểu ý của Mặc Tu Nhân, cô vội vàng gật gật đầu: “Được, anh Mặc đây nếu có việc gì có thể gọi tôi bất kỳ lúc nào, tôi nhất định sẽ làm tốt trách nhiệm của mình!”
Mặc Tu Nhân không lên tiếng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt tự giễu mà cười một tiếng.
Điện thoại của Bạch Cẩm Sương vang lên một tiếng.
Bạch Cẩm Sương cúi đầu nhìn điện thoại, liền thấy là tin nhắn zalo từ Tần Vô Đoan gửi đến.
Bữa tiệc buổi tối vừa bắt đầu, mọi người đều kết bạn zalo với nhau, dù cho Bạch Cẩm Sương không muốn kết bạn với Tần Vô Đoan, nhưng cũng không thể khiến anh ấy mất mặt mà từ chối.
Tần Vô Đoan: 'Tiểu Bạch, em đã đi rồi? Bạch Cẩm Sương: 'Bạn trai em đến đón em rồi!' Tần Vô Đoan: 'Ừm, anh nghe mọi người nói rồi, sau này anh sẽ ở lại Giang Trà, chúng ta giữ liên lạc về sau nhé! Bạch Cẩm Sương: 'Ok, xem tình hình đã!” Mặc Tu Nhân đột nhiên quay đầu lại nhìn cô một cái, mở miệng nói: “Nói chuyện với ai vậy?”
Bạch Cẩm Sương thành thực trả lời: “Là một đàn anh khóa trên, lúc nãy khi anh tới, anh ấy có việc gấp phải rời đi, vừa rồi gửi tin nhắn tới hỏi sao tôi lại về trước rồi!”
Mặc Tu Nhân nghe xong câu trả lời của cô, không tiếp tục tra hỏi nữa.
Bạch Cẩm Sương thức thời thu lại điện thoại của mình, tắt chuông báo đi, nhìn thấy màn hình điện thoại lại sáng lên liên tục cũng không để ý đến nó.
Qua một lúc, chuông điện thoại của Mặc Tu Nhân cũng vang lên mấy tiếng.
Mặc Tu Nhân ung dung thong thả lấy ra điện thoại, liếc đến tên người gọi hiển thị trên màn hình, bắt máy.
“Alo, anh, có chuyện gì sao?”
m thanh của Mặc Tu Nhân nhàn nhàn tiếp máy, không có vẻ mặt gì.
Trong điện thoại truyền đến thanh âm của người đàn ông vô cùng sôi nổi hăng hái: “Anh nghe giám đốc Đại Đường nói, em vừa đến khách sạn?”
Mặc Tu Nhân không biết nghĩ đến cái gì, ngơ ra một lúc: “Ừ, đến đón một người bạn thôi!”
“À đúng rồi, Tu Nhân, em xem em cũng đã từng đấy tuổi rồi, không còn nhỏ nữa, đến lúc xem xét đến chuyện cá nhân rồi.
Hôm qua mẹ còn hỏi anh, rốt cuộc bây giờ em với Tống Chí Nam như nào rồi, Tống Chí Nam sao đột nhiên lại xuất ngoại vậy? Không phải trước kia hai đứa nói sẽ kết hôn hay sao? Sao đột nhiên lại không thấy đả động gì đến nữa rồi?”
Mặc Tu Nhân bình tĩnh đáp: “Em với cô ấy chia tay rồi!”
Bạch Cẩm Sương ý tứ mà nhìn về phía Mặc Tu Nhân, nhìn thấy Mặc Tu Nhân cũng đang nhìn mình, liền vội vàng thu lại tâm mắt.
“Yêu nhau những mấy năm rồi, sao bảo chia tay liền chia tay luôn vậy?”
Người đàn ông trong điện thoại dường như vô cùng ngạc nhiên mà hỏi.
Chỉ có điều, anh ta ngừng một lát rồi nói tiếp: “Chẳng qua, chia tay rồi cũng tốt, anh nói thật với em vậy, mẹ nói, bà ấy vốn dĩ không hề vừa ý cái cô Tống Chí Nam đó, hôm qua bà còn hỏi anh, em có xứng với thiên kim tiểu thư nhà họ Tiết không!”
Mẹ ruột không hề vừa ý Tống Chí Nam, nguyên nhân suy cho cùng cũng là do Tống Chí Nam và Tống Ngọc Tiên là chị em họ của nhau, Tống Ngọc Tiên bây giờ lại là vị hôn thê trên danh nghĩa của anh mình, phu nhân căn bản là không muốn hai anh em nhà họ đều cưới chị em chung một nhà.
Mặc Tu Nhân vốn dĩ chưa từng nghĩ đến, hóa ra mẹ luôn luôn lo lắng những chuyện như thế này.
Anh chau mày: “Anh bảo mẹ đừng lo lắng nữa, em đã có bạn gái rồi!”