“Vậy ư? Thế thì đổi ngày đi vậy, chúng ta cùng nhau đi ăn bữa cơm, dù sao sau đó tôi cũng ở lại thành phố Trà Giang!”
Mặc Tu Nhân vô thức liếc nhìn Bạch Cẩm Sương với mái tóc xõa, tồi gật gật đầu: “Ừm, được!”
Buổi tối về đến nhà.
Bạch Cẩm Sương tắm xong, nằm trên giường nhưng xoay đi xoay lại mãi không ngủ được.
Cô nghĩ đến thái độ của Tần Vô Đoan đối với mình, vẫn bình thường như hai năm trước, trái tim có chút âm ỉ khó chịu.
Lúc đầu, cô tưởng rằng đêm nay sẽ căng thẳng, kết quá là, thật sự sau khi nhìn thấy Tần Vô Đoan, cô đột nhiên phát hiện thực ra vào năm đó, sau khi biết Tần Vô Đoan có hôn thê tương lai, cô đã buông bỏ thứ tình yêu đơn phương không rõ ràng ấy rồi.
Chỉ có điều, đối với Tần Vô Đoan, cô từ đầu đến cuối không cách nào có thể đối xử với anh ấy như một người bạn bình thường.
Tần Vô Đoan đối với cô, không chỉ đơn giản là người cô đã từng yêu thầm, mà khi rũ bỏ hết lớp tình cảm đó, cô còn có phần coi Tần Vô Đoan như một người thân thiết.
Cô bị Bạch Cao Minh gây khó dễ, ở ngoài thì bị ức hiếp, khoảng thời gian khó khăn nhất đó, đều là Tần Vô Đoan che chở cho cô giúp cô khôn lớn.
Anh ấy dạy cô đánh nhau, đưa cô đi chơi, chung quy lại đối với người khác đều không thể so sánh được.
Sáng sớm ngày thứ hai, lúc Mặc Tu Nhân xuống dưới lầu, Bạch Cẩm Sương vẫn còn chưa xuống.
Anh ngồi trước bàn ăn, đột nhiên nghĩ đến nội dung cuộc nói chuyện với Cảnh Hạo Đông, anh ta đưa ra những phương pháp để tán gái, trong đó có một cái là đón đưa đối phương khi đi làm và khi tan làm.
Nhưng Mặc Tu Nhân nghĩ đến buổi sáng hôm qua, Bạch Cẩm Sương kiên quyết muốn tự mình lái xe, cuối cùng lại mượn lý do là mình đang bị thương, lười biếng nhờ cô đưa đi làm! Mặc Tu Nhân trầm tư nhíu mày trong giây lát, đột nhiên ngoắc ngoắc ngón tay, gọi người quản gia đang đứng bên cạnh chiếc bình gốm tới.
Anh thấp giọng, dặn dò bên tai người người quản gia vài câu.
Nét mặt của người quản gia hơi co rúm giật giật: “Cậu chủ, thật sự phải làm như vậy sao?”
Mặc Tu Nhân lạnh giọng: “Không cần hỏi nhiều, làm theo như tôi nói là được.”
Người quản gia đật đầu rồi rời đi.
Bạch Cẩm Sương buổi tối mất ngủ, ngày hôm sau mắt đen như gấu trúc.
Cô dùng kem nền để che lấp đi hai quầng mắt thâm đen rồi mới đi xuống lầu.
Mặc Tu Nhân thong thả ăn bữa sáng, nếu không phải biết Mặc Tu Nhân chắc chắn sẽ không thích mình, Bạch Cẩm Sương xém chút nữa tưởng rằng anh ta đang đợi mình để cùng nhau đi làm.
Ăn sáng xong, Bạch Cẩm Sương cầm chìa khoá xe và túi xách đi ra ngoài.
Mặc Tu Nhân cũng cầm chìa khoá xe của mình, không nhanh không chậm đi theo sau cô.
Bạch Cẩm Sương vô cùng ngạc nhiên, nhìn chìa khoá xe trong tay anh ta: “Anh tự lái xe đi làm sao?”
Mặc Tu Nhân lười biếng “ừ”
một tiếng.
Bạch Cẩm Sương không hỏi thêm nữa, con ngươi của Mạc Tu Nhân loé lên tia sáng, chủ động mở miệng: “Hôm nay, tôi đưa em đi làm!”
Bạch Cẩm Sương lắc lắc đầu, giơ chiếc chìa khoá trong tay lên: “Không cần đâu, tôi tự mình đi được!”
Cô luôn luôn nhớ kỹ, phải giữ khoảng cách với Mặc Tu Nhân.
Mặc Tu Nhân nhìn cô một cái, không nói gì.
Anh không nhanh không chậm, nhìn theo bóng lưng của Bạch Cẩm Sương, trong mắt lóe lên một tia sáng.
Hai người vừa đến nhà để xe, Bạch Cẩm Sương nhấn chìa khoá, vừa định lên xe, ánh mắt đột nhiên dừng lại ở lốp, cả người trong nháy mắt sững sờ.
Sao lốp xe lại xịt rồi chứ? Đã vậy còn thấy rõ một khoảng trên thảm xe gần như đã bị méo.
Nhưng hôm qua rõ ràng còn bình thường cơ mài Mặc Tu Nhân đã mở sẵn ghế lái của mình lên xe rồi.
Bạch Cẩm Sương hai mắt dán chặt vào lốp xe, tinh thân có chút ảo não.
Mặc Tu Nhân đã khởi động xe chuẩn bị đi.
Bạch Cẩm Sương rút điện thoại ra xem giờ, từ biệt thự đi đến chỗ làm chắc chắn sẽ không kịp.
Cô lập tức có chút sốt ruột.
Cô cần răng, vội vàng chạy tới chỗ xe của Mặc Tu Nhân: “Tổng giám đốc Mặc, đợi một chút!”
Mặc Tu Nhân mắt nhìn phía trước, làm bộ tập trung lái xe, khoé miệng nhếch lên, trong mắt lóe lên ý cười rằng đã đạt được ý muốn: “Ừm, sao thế?”
Bạch Cẩm Sương thở hổn hển chạy tới bên xe của anh ta: “Tổng giám đốc Mặc, hôm nay phiền anh cho tôi đi nhờ xe đến chỗ làm được không?”
Mẹ nó, mặt đau thật đấy.
Mặc Tu Nhân ngồi trên ghế lái, hạ cửa kính xe xuống, lười biếng nói: “Không phải em nói có thể tự đi sao?”
Bạch Cẩm Sương nghĩ đến những lời trước đó, trong nháy mắt mặt liền ửng đỏ: “Tổng giám đốc Mặc, là thế này, lốp xe của tôi không hiểu tại sao lại bị xịt, có lẽ là tối qua xe đã cán phải thứ gì đó, bây giờ cũng không kịp để đi sửa, tôi thật sự không cố ÿ mượn cớ để tiếp cận anh đâu”
Vốn dĩ Mặc Tu Nhân nghe xong cảm thấy rất buồn cười, nhưng khi nghe đến câu cuối cùng, lại dâng lên cảm giác có hơi khó chịu.
Giọng điệu anh có chút lạnh lùng: “Lên xe đi.”
Anh cảm thấy hơi tức giận, cũng không biết là đang giận chính mình hay là giận Bạch Cẩm Sương.
Khi anh nói những lời đó, làm sao cô có thế nhớ kĩ đến như vậy cơ chứ! Bạch Cẩm Sương cảm nhận được rất rõ tâm trạng của Mặc Tu Nhân đột nhiên không được tốt, cả khuôn mặt cô xám xịt lại.
Nhưng bây giờ cô không có thời gian để quan tâm quá nhiều, cô vội vàng đi vòng qua phía trước xe, ngồi lên ghế lái phụ.
Quản gia đứng trước cổng biệt thự, nhìn xe của Mặc Tu Nhân rời đi khỏi, vẻ mặt có chút phức tạp nhưng cũng có chút nhẹ nhõm.
Mặc Tu Nhân cuối cùng cũng biết trân trọng cô chủ Bạch, cũng biết trân trọng cuộc hôn nhân này rồi! Chỉ là, cậu chủ dùng cách này để khiến cô Bạch lên xe, quả thực là vừa xấu xa lại vừa ấu trĩ, cậu chủ rốt cuộc vẫn chỉ là một cậu nhóc! Xe đi khỏi khuôn viên biệt thự rồi, Mặc Tu Nhân thấy Bạch Cẩm Sương có chút buồn chán, đành mở miệng nói: “Em có thể kết nối Bluetooth để nghe nhạc!”
Bạch Cẩm Sương mím môi, gật gật đầu: “Ừm”
Cô quả thực là có chút chán nản, lại còn nhìn thấy dáng vẻ của Mặc Tu Nhân như vậy, ngồi trên xe nghe nhạc cũng không vào tai.
Cô kết nối bluetooth, bật nhạc lên, dựa lên ghế lái phụ vừa nghịch điện thoại vừa nghe nhạc.
Cô đăng lên bảng tin một bức ảnh, ghi trạng thái cùng với biểu cảm buồn bã.
Tối hôm qua mất ngủ, lại nghe nhạc như thế này, thêm cả Mặc Tu Nhân lái xe rất êm, bất giác cô đã ngủ lúc nào không hay.
Mặc Tu Nhân nhân lúc đèn đỏ liên liếc cô một cái, trông thấy đầu cô nghiêng nghiêng mà ngủ vô cùng say sưa, không khỏi chỉnh nhỏ âm lượng một chút.
Lúc xe sắp đến công ty, bài hát đang phát cũng vừa kết thúc, trong xe đột nhiên vang lên một cuộc nói chuyện ki lạ.
“Cậu cùng với Lâm Thanh Tuấn không phải rất thân thiết hay sao?...
Lâm Kim Thư biết rõ là cậu thích Lâm Thanh Tuấn, thế mà lại...”
“Đàn ông giống như quần áo, bạn thân giống như anh em...”