Vợ Ơi, Mình Hẹn Hò Đi!

Chương 8: Chương 8: Chịu trách nhiệm




Sau khi anh nghe điện thoại xong, liền quay lại chỗ cũ để tìm cô nhưng không thấy cô đâu. Anh đi xung quanh tìm vẫn không thấy cô đâu. Anh lo lắng điện thoại gọi cho cô thử nhưng toàn thuê bao. Anh đi nhanh thì dẫm phải thứ gì đó, anh dừng lại nhìn xuống đất thì là bông tai của cô. Sao bông tai cô lại rơi ở đây. Anh đoán chắc là đã có chuyện rồi. Anh gọi điện cho vệ sĩ đến, ra lệnh đi tìm cô. Vệ sĩ nghe lệnh đi tìm cô mọi ngõ ngách.

Còn cô lúc này đã bị người ta bỏ thuốc đưa lên phòng trong khách sạn rồi. Cô nằm trên giường cơ thể nóng như lửa đốt. Còn khó chịu nữa. Lúc này tên Tần Lâm kia cũng bước vào nhìn cô nở nụ cười gian xảo

- Hàn phu nhân thấy thế nào rồi?

- Anh...đã làm gì tôi? Nóng quá...”Hộc Hộc”

Cô khó chịu nói không lên lời

- Nóng sao? Để tôi giúp cô! Hehe

Tần Lâm leo lên giường giữ chặt 2 tay cô lên đầu giường. Tay còn lại bắt đầu mơn trớn cô. Cô cố gắng chống cự nhưng do tác dụng của thuốc khiến cơ thể càng ngày càng rạo rực khó chịu. Tần Lâm lúc này mạnh bạo hơn xé váy cô ra. Nhìn cơ thể nõn nà cùng vòng ngực gợi cảm kia khiến Hắn rất thèm khác cô. Hắn nở nụ cười gian sao rồi chuẩn bị chạm vào cơ thể cô thì

“Rầm”

Là tiếng đạp cửa thốt lên. Tần Lâm như mất hứng tức giận nhìn ra xem tên nào dám phá đám hét lên

- Là tên nào dám phá đám chuyện tốt của tao?

Anh từ cửa tức giận đầy sát khí bước vào. Tần Lâm thấy vậy cũng run sợ liền bước xuồng quỳ van xin anh.

- Mày đã làm gì cô ấy?

- Hàn tổng, tôi chỉ muốn đùa cô ấy một chút thôi!

Anh nhìn lên giường càng thêm tức giận. Anh cởi áo lại gần choàng lên người cho cô. Rồi lườm Tần Lâm ra lệnh cho vệ sĩ

- Nếu Tần tổng thích đùa, thì vệ sĩ của tôi sẽ đùa với ông! Đem ra ngoài

- Hàn Trặc Thần cậu không thể làm như vậy! Cậu quên chúng ta đang cương vị đối tác hay sao?

- Không cần đối tác nữa! ném hắn ra ngoài!

Anh lạnh lùng dứt khoát. Lúc này Tần Lâm cố gắng van xin anh cũng không quan tâm đến. Nhìn lại cô, nhìn cô bây giờ thật muốn phạm tội. Anh cố gắng khống chế bản thân lại. Anh tính bế cô vài phòng tắm xả nước lạnh để giúp cô tỉnh táo hơn.

Nhưng mà cô không thế khống chế được nữa rồi. Cô bắt đầu choàng tay lên cổ anh dùng cử chỉ gợi cảm để quyến rũ anh.

- Hàn Trặc Thần, tôi....thấy nóng quá! Mau.... giúp tôi!

- Em bình tĩnh lại, nước lạnh giúp em tỉnh táo hơn

- Tôi...không chịu nổi nữa rồi! Mau...giúp tôi...đi!

Cô không ngừng quyến rũ anh. Anh cũng biết do thuốc cô mới như vậy, nên cũng rất cố gắng kiềm chế ham muốn lại nhất có thể. Nhưng đột nhiên cô nhào lên người anh. Chủ động hôn anh, đến lúc này anh không thể kiềm chế được nữa rồi. Anh kéo sát cô vào người anh nhìn cô nở nụ cười ma mị.

- Đây là do em chủ động quyến rũ tôi!

Anh không nói gì nữa, đè cô xuống giường. Không còn quan tâm đến điều gì nữa.Đêm nay sẽ là đêm thật khó quên.

...--------SÁNG HÔM SAU--------...

Cô vừa mở mắt thức giấc sau một đêm hơi mệt mỏi. Cô quay người thì đụng mặt anh đang khỏa thân ngủ. Cô giật mình hét lên,

- Aaaa!

Sau tiếng hét thất thanh của cô, anh cũng tỉnh giấc. Anh ngồi dậy gãi đầu nheo mắt nhìn cô.Cô lúc này kéo chăn lên che cơ thể rồi ức giận chỉ vào anh.

- Anh đã làm gì tôi? Tại sao anh lại khỏa thân? Anh là đồ...đồ khốn!

- Em nhìn lại xem ai là đồ khốn?

Anh kéo cô lại gần, để cô nhìn cơ thể anh. Cô bị kéo bất ngờ nhắm chặt mắt la lên. Anh nhìn cô cười một cái rồi nói cô mở mắt ra. Cô cũng từ từ hé mắt ra nhìn, cô giật mình. Trên cơ thể anh toàn là dấu hôn. Cô ngạc nhiên không nói nên lời. cô nhỏ tiếng chỉ vào cơ thể anh.

- Là...ai làm...anh ra nông nỗi này vậy? Cũng...cũng mãnh liệt quá!

- Là hàn phu nhân!

Anh nắm tay cô kéo cô sát lại gần, dùng giọng điệu trêu chọc nói. Cô cũng rất bất ngờ, đẩy anh ra. xấu hổ hông biết giấu mặt đi đâu.

- Là..tôi...tôi á?

- Em phải chịu trách nhiệm với tôi!

Anh tỏ vẻ cún con ấm ức nói.

- Không...Không thể nào! Tôi không bao giờ làm thế đâu! Chắc chắn anh dụ tôi!

- Em xem thành quả của em trên người tôi là em biết ai dụ ai mà!

Anh ấm ức dang rộng tay ra để cô xem dấu hôn trên người anh

- Tôi...tôi không thấy gì hết!

Cô xấu hổ đỏ mặt lấy 2 tay che mặt lại

- Hàn phu nhân, em phải chịu trách nhiệm với tôi

Anh lấy 2 tay cô ra nhìn mặt cô càng muốn trêu chọc cô thêm. Còn cô thì xấu hổ không biết giấu mặt đi đâu.Anh cười lên một cái rồi lại tỏ vẻ đáng thương

- Hàn phu nhân, em muốn ăn xong rồi phủi tay đi như vậy sao?

- Tôi...tôi không nhớ gì hết! Tôi không biết gì hết! Cũng là anh không cản tôi!

- Hàn phu nhân, tôi đây cũng là đàn ông, tôi cũng có giới hạn, tôi có cản nhưng do em ép buộc tôi!

Anh nhấc cầm cô lên, giọng điệu ma mị nói.

- Tôi...

- Em phải chịu trách nhiệm với tôi chứ

Thấy cô không trả lời, anh tiếp tục dùng chiêu đáng thương, tỏ vẻ ấm ức nhìn cô. Cô nhìn anh vậy, cũng không thể kiềm lòng được, ai lại nghĩ anh lại có bộ mặt này đâu chứ.Trên thương trường đứng đầu một tập đoàn lớn cả nước, về nhà lại bộ mặt thế này ai mà chịu được.

- Được rồi! Được rồi! Tôi làm tôi sẽ chịu trách nhiệm! Anh đừng dùng cái vẻ mặt đáng thương đấy nữa

Anh không nói gì, nở nụ cười nham hiểm rồi kéo cô sát lại gần hơn cho cô một nụ hôn bất ngờ, khiến cô không thể thở được.Cô cố gắng đấy anh ra để thở nhưng anh thì khỏe quá. Thấy cô sắp không thở được nữa thì anh mới buông đôi môi đầy ngọt ngào đấy ra. Còn cô khi lấy lại hơi thở rồi, liền ngại ngùng đứng dậy chạy nhanh vào nhà vệ sinh. Anh ngồi đó nở ra nụ cười của kẻ chiến thắng.

Sau đó anh gọi điện thoại bảo người của anh mang đồ của anh và cô lên. Rồi anh ngồi đó suy nghĩ về cô.

...----------------...

Hết chương 8

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.