Khuynh Thành hỏi xong lập tức hối hận.
Cô cho rằng mình đã bị những việc gần đây làm cho tinh thần rối loạn, nếu không sẽ không hấp tấp tới vậy.
Đối với Thành Trì điều gì mới là quan trọng nhất thì có liên quan gì tới cô chứ, cô không cần biết.
Khuynh Thành vội vàng đổi giọng cứu vãn vấn đề vừa rồi: Tôi không phải có ý đó....
Vậy em có ý gì? Thành Trì như thể sau vài giây mới nói, giọng nói vẫn có ý cười.
Ai da... Vẹt sống ở nhà tôi rất ổn... Khuynh Thành bất giác buột miệng nói ra câu cửa miệng, thi thoảng khi gặp vấn đề không muốn trả lời cô lại dùng từ ai da để đối phó, giọng nói kéo dài, âm thanh cũng mềm mỏng giống như bông gòn vậy.
Có điều cũng may cô có thể chuyển hướng vấn đề, không nghe thấy đáp án của Thành Trì, chuyển chủ đề sang đám vẹt.
Nó không đánh nhau với Bánh Bao chứ? Thành Trì hỏi.
Không có, bọn chúng rất hòa thuận.
Ừ!
Khuynh Thành nắm chặt điện thoại, bất ngờ không biết nói gì, trong điện thoại vẫn có tiếng thở khe khẽ của Thành Trì, rõ ràng là khoảng cách rất xa nhưng cô dường như có thể cảm nhận được hơi thở của anh.
Cho tới khi Thành Trì nói: Mai tôi về.
Khuynh Thành mới thản nhiên trả lời: Vâng!
Khuynh Thành. Thành Trì bất ngờ gọi tên cô.
Hử? Khuynh Thành ngây người nói: Sao vậy?
Thành Trì cũng không nói tại sao lại gọi cô, chỉ khẽ nói: Mai gặp lại.
Khuynh Thành chỉ có thể nói tạm biệt với anh.
Không hiểu sao sau khi ngắt điện thoại, Khuynh Thành cảm thấy tâm trạng phức tạp, nặng nề vừa rồi dường như nhẹ nhõm hẳn.
Cô giúp mình tìm lí do là vì Thành Trì vừa gọi tới giúp cô phân tán sự chú ý.
Khuynh Thành thầm lẩm bẩm trong lòng, chính là vậy không sai...
Có điều tuy tạm thời không nhiều điều muộn phiền như vậy, những phiền phức đó vẫn bủa vây lấy cô.
Những ảnh hưởng tin đồn gây ra cho cô chắc chắn không thể chủ động đập tan, vì Khuynh Thành không thể giải thích với mọi người.
Bất luận là Diêu Huệ hay đại gia sau lưng Diêu Huệ, hay là bên đài truyền hình đều là xiềng xích của Khuynh Thành, khiến cô chỉ có thể nuốt những uất ức này xuống, có khổ mà không thể nói ra.
Còn người tung tin đồn lần này, nghĩ tới Sài Vi Vi, sắc mặt Khuynh Thành lại trở nên lạnh nhạt hơn.
Lẽ nào cô cứ để mặc cho tin đồn tiếp tục làm tổn hại tới danh dự của mình sao?
Khuynh Thành không muốn thỏa hiệp như vậy, cô cần phải nghĩ cách để giảm tổn thất và tổn hại của mình tới mức thấp nhất.
Vì những tin đồn đó mà Khuynh Thành có thể cảm nhận thái độ của mọi người xung quanh đối với mình đã khác đi nhiều, đáng tiếc cô tạm thời cũng chỉ có thể tỏ ra mặc kệ, vẫn làm việc của mình, không quan tâm tới những phiền nhiễu bên ngoài.
Trong khi phải chịu đựng áp lực tâm lí như vậy, những tin tức mà cô lồng tiếng nhanh chóng được phê duyệt, hiệu quả công việc tăng lên rất nhiều.
Khuynh Thành tự an ủi bản thân, mình có nên cám ơn Sài Vi Vi hay không đây?
Ngoài giờ làm việc, Khuynh Thành vẫn tới đại học A lên lớp như thường lệ, trong điện thoại Thành Trì cũng nói hôm nay sẽ về nhưng thứ tư Khuynh Thành không hề có tiết của anh, khi cô đi trong sân trường, bất chợt nghĩ ra rằng, sinh viên của học viện Kinh Tế hôm nay nhìn thấy giáo sư Thành chắc chắn sẽ rất vui vẻ, anh chỉ đi công tác có mấy ngày nhưng đâu đâu cũng đã nghe thấy sinh viên ca thán.
Về cơ bản, trong bình bầu giảng viên hàng năm của đại học A, Thành Trì luôn đứng đầu bảng, không ai có thể được yêu thích hơn anh.
Trong thời gian Khuynh Thành tới đại học A này đã nghe rất nhiều người kể về những câu truyện truyền kỳ của Thành Trì, nói chung người đàn ông này bẩm sinh đã có bản lĩnh đứng trên đỉnh cao cúi người nhìn chúng sinh.
Sau một tiết học chuyên ngành, Khuynh Thành ngồi ở chỗ ngồi, không hề bất ngờ khi lại nghe thấy chủ đề bàn luận của các nữ sinh xung quanh.
Nghe nói giáo sư Thành về rồi! Lát nữa thầy ấy có tiết ở năm thứ ba, mọi người có đi nghe không?
Năm thứ ba? Nghe cũng không hiểu, nhỡ bị gọi trả lời thì phải làm sao?
Ai mà lo nhiều thế chứ, đi để nhìn giáo sư Thành mới là điều quan trọng nhất, mọi người có đi không?
Đi! Mấy cô gái kia đồng thanh trả lời.
Khuynh Thành nhìn chằm chặp sách của mình chớp chớp mắt.
A, người đàn ông này đúng là có sức quyến rũ vô cùng, chắc cả trường này không có mấy nữ sinh có thể thoát được.
Khuynh Thành bất giác mất tập trung, cho tới khi điện thoại cô đặt trên bàn rung lên.
Sau khi nhìn điện thoại gọi tới Khuynh Thành liền nhấn nút nghe theo phản xạ có điều kiện.
Cô bị động tác của mình làm cho giật mình, vội vàng cầm điện thoại đặt tới bên tai, động tác hơi mạnh khiến cho mọi người xung quanh đều quay qua nhìn cô.
Khuynh Thành bất giác cảm thấy chột dạ, cô lí nhí nói: Alo!
Em đang ở đâu? Giọng Thành Trì vọng lại, vẫn thấp trầm và hồn hậu như thường lệ.
Tôi đang ở trên lớp. Khuynh Thành thành thật trả lời.
Kinh tế học vĩ mô sao?
A, sao anh lại biết? Khuynh Thành hỏi xong mới nhận ra câu hỏi này thật ngốc nghếch, trước đây khi tới đại học A, trưởng phòng Vương đã nhờ cậy Thành Trì để ý tới cô, anh cũng có thời khóa biểu của cô đương nhiên là biết cô đang học tiết gì.
Thành Trì khẽ cười: Để tôi nghĩ xem nào... vì thế thầy giáo môn này đã giảng cho mọi người câu chuyện cười về giáo sư và người giúp việc đúng không?
Sao anh lại biết nữa vậy... Môn kinh tế học vĩ mô này, thầy giáo đứng lớp tiết nào cũng giảng cho họ nghe một câu chuyện cười liên quan tới bài học, có điều trên thực tế thì Khuynh Thành không hiểu hàm ý của câu chuyện cười tiết học hôm nay lắm.
Không hiểu ý nghĩ của câu chuyện cười đó lắm phải không? Thành Trì như thể biết được Khuynh Thành đang nghĩ gì, nói thẳng ra suy nghĩ trong lòng cô.
...
Thành Trì hình như tâm trạng rất vui: Tiết sau tới nghe tôi giảng bài không?
Trái tim Khuynh Thành bỗng đập nhanh hơn một chút, cô cố che giấu nói: Lát nữa tôi còn...
Thành Trì không cho cô cơ hội từ chối: Lát nữa em không còn tiết nào cả.
Hình như... đúng là vậy.
Tôi sẽ nói cho em biết câu chuyện cười của thầy ấy có ý nghĩa gì. Thành Trì khẽ cười dụ dỗ.
Khuynh Thành do dự: Để tôi suy nghĩ một chút.
Thành Trì sau khi dừng lại một lát liền nói rất có thâm ý: Khuynh Thành, tôi muốn lát nữa có thể nhìn thấy em.