Vợ Ơi Mình Tái Hôn Đi

Chương 46: Chương 46




Câu nói này rất nhiều nghĩa, hàm ý nhiều tầng, khiến tâm trạng Khuynh Thành càng trên bấn loạn.

Rõ ràng cô đã vô số lần nhắc nhở mình không được lại gần Thành Trì nhưng vận mệnh có sức mạnh vô hình đẩy cô về phía anh.

Khuynh Thành vẫn tự cho rằng mình là người bình tĩnh lí trí, rất ít khi nông nổi đi làm việc gì, mọi vấn đề trong cuộc sống cô đều suy nghĩ rõ thiệt hơn rồi mới dùng cách tốt nhất để lựa chọn.

Cô thường cho rằng một trong những việc quan trọng nhất trong đường đời chính là lựa chọn, bất luận xuất thân ra sao, tài hoa thế nào, nhiều khi chỉ cần lựa chọn đúng sẽ có thể nhận được kết quả mong muốn.

Nhưng khi đối mặt với Thành Trì cô phát hiện ra rằng năng lực lựa chọn mà cô tin tưởng hết lần này tới lần khác mất đi độ chuẩn xác, cô liên tục có những lựa chọn mà mình không nên làm, không ngừng phạm lỗi sai.

Tuy nhiên hình như cô đã mất đi bản lĩnh sửa chữa lỗi lầm, chỉ có thể giương mắt nhìn mình đặt chân lên con đường mà mình vốn dĩ không nên đi lên.

Khuynh Thành nghe thấy tiếng mình nói cùng với tiếng dòng điện, xen kẽ một chút hốt hoảng mà chỉ mình cô mới thấu rõ.

Cô nói: ... Biết rồi.

Thành Trì bên kia liền cười khẽ một tiếng, nói với cô: Nếu như tiết sau em không muốn ngồi ở dãy cuối cùng thì tốt nhất hãy tới sớm một chút.

Chút tâm trạng sầu não vừa rồi của Khuynh Thành liền tan biến theo tiếng cười của Thành Trì, cô bĩu môi: Anh đang khoe khoang việc mình được mọi người yêu quý sao?

Việc này lẽ nào còn cần tôi khoe khoang sao?

... Vâng, vâng, vâng. Khuynh Thành nhìn thấy thầy giáo bước vào liền trả lời đối phó một tiếng sau đó ngắt máy.

Thành Trì đang cầm điện thoại một lần nữa lại bị Khuynh Thành ngắt máy, vẻ mặt rất khó nói.

Anh vân vê chiếc bút bi đặt trên bàn, khóe miệng nở nụ cười ranh mãnh và trầm lắng...

Nửa tiết học sau, Khuynh Thành học rất không tập trung, gương mặt tuấn mỹ của Thành Trì cứ liên tục xuất hiện trước mắt cô khiến cô không thể nào tiếp thu bài giảng.

Khó khăn lắm mới hết giờ cô mới nhớ ra Thành Trì không nói với cô anh lên lớp ở giảng đường nào.

Có điều Khuynh Thành cũng nhanh chóng hiểu ra, Khuynh Thành hoàn toàn không cần nói cho cô biết, cô chỉ cần đi theo đại bộ phận nữ sinh là được...

Bởi tiết học chuyên ngành của năm thứ ba, trừ những sinh viên năm ba ra thì vị trí để lại cho những sinh viên học ké không nhiều, khi Khuynh Thành tới nơi thì chỉ còn lại hàng cuối cùng.

Khuynh Thành lặng lẽ lẩm bẩm trong bụng, cô đã tới rất sớm rồi nhưng cũng chả có tác dụng gì cả, vừa rồi Thành Trì không nên dặn dò cô trong điện thoại.

Nhìn quanh một lượt, Khuynh Thành chuẩn bị ngồi xuống chỗ gần nhất, thực ra cô hơi cận thị, chỉ là không ảnh hưởng nhiều tới cuộc sống nên bình thường khi lên sóng cô thường đeo kính áp tròng, nhưng thường thì gần như không cần.

Còn nếu như không đeo kính mà ngồi ở dãy cuối trong giảng đường nhìn lên bảng, nhìn sẽ rất khó khăn.

Cô khẽ thở dài, hôm nay chắc sẽ không nhìn rõ được mặt Thành Trì...

Vừa ngồi xuống bất ngờ có người gọi cô.

Chị là Khuynh Thành phải không?

Khuynh Thành nhìn qua, đó là một nam sinh mà cô không quen biết.

Là tôi, sao vậy?

Ồ, giáo sư Thành nói chị tới đây để học? Đã giữ chỗ ở dãy đầu tiên cho chị rồi, chị qua đó ngồi đi!

Khuynh Thành liền tỏ vẻ không hiểu.

Nam Sinh khẽ giải thích: Tôi là lớp phó học tập trong lớp, vừa rồi giáo sư Thành gọi điện bảo tôi giữ chỗ cho chị.

Khuynh Thành: ...

Cô rất muốn hỏi một câu, sao cậu lại nhận ra tôi?

Nam sinh đương nhiên sẽ không nói cho Khuynh Thành biết rằng, khi Thành Trì gọi điện tới đã hình dung thế này, nhìn ở mấy dãy cuối, người khí chất lạnh lùng nhất, nhìn khó gần đấy...

Khi Khuynh Thành không cười và mặt không cảm xúc hình như giữa mọi người và cô đều có một tấm màng ngăn cách, có điều chỉ cần cô hơi mỉm cười, mọi sự lạnh lùng đều sẽ tan biến, ánh nắng mặt trời rạng rỡ nhất cũng chỉ tới vậy mà thôi.

Khuynh Thành cùng nam sinh kia tới dãy đầu tiên, sau khi cám ơn xong liền ngồi xuống.

Mặc dù ngồi ở đây rất nổi bật nhưng Thành Trì đã bảo sinh viên trong lớp giữ chỗ cho cô, không thể phủ nhận, Khuynh Thành vẫn hơi cảm ơn anh.

Rất nhiều tiết học, dãy đầu tiên đều chỉ có những sinh viên xuất sắc thực sự hoặc những sinh viên không tìm được chỗ ngồi lựa chọn, còn trong tiết học của Thành Trì, dãy đầu tiên sẽ là dãy hết chỗ nhanh nhất.

Khuynh Thành ngồi xuống không bao lâu thì nhìn thấy Thành Trì.

Anh mặc một chiếc áo khoác màu xanh lục, đường nét khỏe khoắn vừa người, vóc dáng vẫn cao lớn, mạnh mẽ.

Thành Trì khi lên lớp thường đeo một cặp kính gọng vàng, gương mặt tuấn mỹ lập tức thêm phần nho nhã, cũng càng trở nên thâm trầm, khó đoán biết.

Một tay anh cầm giáo trình, một tay cho vào túi áo, tư thế đơn giản nhưng cũng trở nên vô cùng quyến rũ vì khí thế của anh.

Mấy ngày đi công tác, giáo sư Thành trong mắt sinh viên càng trở nên tuấn tú hơn.

Thành Trì liếc nhìn Khuynh Thành ngồi ở hàng đầu tiên, nhìn thấy mái tóc buông lơi và gương mặt điềm tĩnh của Khuynh Thành, anh hài lòng mỉm cười, khen ngợi lớp phó học tập làm việc rất có hiệu suất.

Khuynh Thành bị ánh mắt thờ ơ của Thành Trì khóa chặt, cô liền ngoảnh đầu né tránh ánh mắt anh, thực tế thì trong lòng đã trở nên thấp thỏm không yên.

Còn cô cũng không nghĩ ngợi lung tung, khi chuông vang lên Thành Trì lập tức bước vào trạng thái làm việc.

Thành Trì luôn giữ vẻ vô cùng thoải mái thản nhiên trong những tiếc học tự chọn, còn ở tiết học chuyên ngành thì anh chắc chắn là một người sắc sảo với phong cách vô cùng bạo tàn, cùng với bài giảng của anh, như thể có vô vàn hình bóng đao kiếm đang bủa vây quanh anh.

Khuynh Thành ngồi trong lớp của Thành Trì thường không ngừng trải nghiệm thứ gọi là sức quyến rũ nhân cách, chỉ cần anh đứng trên bục giảng, bất luận là giơ tay hay cau mày, bạn đều không thể rời mắt, chỉ cần là nội dung anh nói ra, bạn cũng đều bất giác tin phục, và chìm đắm trong bài học vì những dẫn chứng phong phú, ví dụ kinh điển, nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu của anh.

Trong giờ học, Khuynh Thành chú ý tới mọi kiến thức mà anh giảng, ánh mắt thay đổi giữa Thành Trì và màn hình máy chiều, cũng không hề phát giác ra ánh mắt Thành Trì liên tục nhìn lên người cô.

Trong tiết học sẽ có khâu hỏi đáp như thường lệ, có sinh viên hỏi một câu hỏi.

Giáo sư Thành, tại sao thời cổ đại, chính phủ lại thu thuế muối chứ không thu thuế đường?

Thành Trì nheo mắt: Cậu là nhập nhèm bịp bợm sao? Cậu tưởng tôi không biết đây là nội dung kiểm tra giữa kì mà giáo sư Vương giao cho các cậu?

Sinh viên bị vạch trần tỏ ra vô cùng sợ hãi, giáo sư Thành sao lại biết chứ?

Thành Trì khẽ cười sau đó chuyển sang vấn đề khác.

Hay là tôi sẽ kể cho các bạn một câu truyện cười? Khi anh nói câu này, ánh mắt liền dừng lại trên mặt Khuynh Thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.