Vợ Phúc Hắc Của Đế Vương Hắc Đạo

Chương 67: Chương 67: Buổi đấu giá ở Berlin




Tại địa điểm tổ chức tiệc, bọn Vân Thanh hiếm khi có được chút thời gian rảnh rỗi, đứng chung một chỗ tán gẫu với mấy người của hai nhà Lam Lăng.

Mặc dù về mặt thân phận thì có hơi thấp hơn một bậc, nhưng có ai lại đi để ý đến nó như vậy. Những người bên cạnh của Lam Duê và Lăng Ngạo, nói một cách khó nghe, thì là thuộc hạ, nhưng trên thực tế, so với những thiên kim thiếu gia ở đại bản doanh, quyền hạn vẫn cao hơn. Huống chi mỗi động tác, cử chỉ của những người này không phải đã vô tình để lộ ra khí chất cao quý chỉ có ở xã hội thương lưu hay sao?

Vân Lãng lẳng lặng đứng ở một bên, gương mặt lạnh lùng, giống y như cây cột nhà, không để ý đến bất kỳ ai. Điểm này ngược lại có chút giống với Ngự Phong, chỉ có điều, sắc mặt của Ngự Phong không có tí biểu cảm nào mà thôi.

"Vân Thanh này, Lam Duê cũng kết hôn rồi, còn cô thì tính khi nào?" Lam Dịch tiến lại gần, bị đứt dây thần kinh hề hề hà hà hỏi, đáy mắt lóe lên ánh sáng ranh mãnh.

Gương mặt Vân Thanh liền biến sắc, hung hăng trừng mắt nhìn anh ta, cười lạnh nói: "Ơ, Dịch thiếu gia còn biết Lam Duê kết hôn rồi đấy? Anh cũng không nhìn lại mình xem anh đã bao nhiêu tuổi rồi, có gì hay ho đâu mà nói tôi! Nếu như bà đây muốn lấy chồng, có bao nhiêu đàn ông đang xếp hàng chờ kia kìa! Anh cũng không nhìn xem mình đức hạnh thế nào, chưa chắc đã có ai thèm. Hừ!”

Vân Thanh rắn độc, ngoại trừ e sợ Lam Duê và Vân Trạch ra, bất kỳ ai cũng nói không lại cô, thường thường chỉ cần một câu nói, là có thể chọc giận gần chết người ta. Hiển nhiên, mấy người ở nhà họ Lăng kia là lần đầu tiên đụng phải, còn người của nhà họ Lam thì nghe mãi cũng thành quen, không trách làm gì.

"Ha, cô cũng không nhìn lại cái bộ dạng cọp cái này của mình một chút, người nào mắt mù mới muốn cưới cô!” Lam Dịch tuyệt nhiên không tức giận, cười hì hì trả đáp trả lại một cách mỉa mai, lúc nói ra câu này, khóe mắt còn không ngừng quét về phía Âu Liêm đứng bên cạnh.

"Anh. . . . . ."

Vân Thanh vừa muốn cãi lại, gương mặt đột nhiên biến sắc. Cùng với Vân Vũ đứng bên cạnh, nãy giờ vẫn mỉm cười không nói, Vâng Lãng lạnh lùng đứng tách biệt, sắc mặt của cả bọn trong nháy mắt liền trở nên rất khó coi.

Tim của cả ba chợt chùng xuống, nhìn nhau, nhanh chóng xuyên qua mọi người, từ trong góc khuất chạy ra phía ngoài.

Hành động bất thường của bọn họ khiến mấy người của hai nhà Lam Lăng cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng rất nhanh sau đó cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Gần như là khi bọn họ vừa xoay người, trong nháy mắt, tiếng súng vang lên liên hồi phía ngoài sân. Xem ra không cần nói thì ai cũng hiểu được vấn đề, âm thanh vang dội như vậy, miễn là không phải người điếc, đều có thể nghe được.

Trong tích tắc, mọi người cũng kịp phản ứng, định bụng chạy ra ngoài xem đến tột cùng là kẻ nào có lá gan lớn như vậy, dám làm loạn ở hôn lễ của Lam Duê và Lăng Ngạo.

Vậy mà có người còn nhanh hơn bọn họ, những tay súng bắn tỉa của nhà họ Lam đã được điều động tới, cả người mặc áo chống đạn đen kịt, trong tay cầm súng tiểu liên, cứ thế làm cho mấy người ở đây sửng sốt không nói nên lời.

Bọn họ không phải người mù, đây chính là người của nhà họ Lam, chỉ cần nhìn lên biểu tượng Lam Ưng của nhà họ Lam trên lồng ngực là rõ. Đột nhiên bọn họ rất muốn biết, những người giấu mặt của nhà họ Lăng ở nơi này, rốt cuộc là có dáng vẻ bề ngoài như thế nào.

Ngoại trừ mấy vị lão đại đã quá quen thuộc với những trường hợp mang tính quan trọng thế này, các vị chính trị gia đều ngây ngốc cả người, ngay cả bản thân người nhà họ Lam cũng đứng hình. Lực lượng này, ở vào thời điểm của Lam lão ông, căn bản là không tồn tại, rõ ràng là do một tay Lam Duê đào tạo nên.

Khắp người của Lăng Ngạo tỏa ra khí lạnh khiến người ta run sợ, gương mặt tuấn dật lúc bấy giờ trở nên âm trầm đáng sợ hơn bao giờ hết. Những người kia cũng dám làm loạn ở hôn lễ của anh, thật sự là không biết sống chết.

Giơ tay lên, Âu Liêm và Ngự Phong biết rõ ý đồ của anh, xoay người, nhanh chóng đi về phía sau, vừa đi vừa bắt đầu giao nhiệm vụ.

Mấy vị thiên kim, thiếu gia của hai nhà Lam Lăng bị bỏ lại, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, đi tới vị trí gần cửa sổ trên lầu ba, nhìn về phía cảnh tượng bên trong vườn.

"Nguy rồi, Lam Duê và Vân Trạch đi vào phòng thay quần áo ở bên kia, bọn họ chỉ có hai người, làm sao bây giờ?"

Phía dưới rậm rạp chằng chịt như ma trận, ngay cả một con ruồi cũng không thoát ra được. Vốn còn đang cảm thấy may mắn, nhưng khi bất thình lình nghĩ đến vấn đề này, Lam Dịch liền cảm thấy có chút bất an, nói.

Lăng Tiêu quét mắt phía dưới, nhíu mày: "Ở giữa vườn cũng không thấy hai người bọn họ, hẳn là còn chưa xuất hiện!”

Vậy mà, gần như là trong cùng một lúc, một chuỗi tiếng súng lại hối hả vang lên lần nữa.

Tựa vào một nơi khá cao bên cạnh bồn hoa, Lam Duê cảm thấy hơi bất đắc dĩ giật giật khóe miệng. Thật là, tại sao mấy người này lại không biết yên phận một chút đây? Ở hôn lễ của cô mà cũng dám quấy rối, là thông ming hay là bị điên?

Thở dài mở thiết bị truyền tin bên tai ra, mấy tiếng ‘xào xạc’ đi qua, bên kia liền truyền đến giọng nói lo lắng của Vân Thanh: “Lam. . . . . . Lam chủ bây giờ đang ở đâu? Như thế nào?"

Lam Duê chậm rãi lấy ra một khẩu súng lục từ bên đùi, vừa cầm trên tay cân nhắc sức nặng của nó, vừa nói: “Không có việc gì, chẳng qua là, vừa khéo bị bao vây ở giữa cùng với Vân Trạch mà thôi, không chết được!"

Sau một hồi trầm mặc, Vân Vũ nhàn nhạt lên tiếng: “Lam chủ, cái chuyện cười này không buồn cười." Đem bản thân của mình ra cười, lấy mạng nhỏ ra trêu đùa, đại khái cũng chỉ có Lam chủ nhà bọn họ mới còn có thời gian nói giỡn khi đang gặp phải nguy hiểm.

"Chậc, vui đùa có ích cho tâm tình mà!” Cúi đầu nhìn mấy viên đạn trong khẩu súng, ưhm, đầy hộp, không tệ không tệ. Quét mắt nhìn mặt đất bị bắn thủng mấy chỗ, phất tay lên, nói: “Phương thức bao vây xoay tròn, kẻ địch đại khái chừng hai mươi lăm người trở lên, làm hỏng tâm tình đang tốt của tôi, sống hay chết không cần lo, giải quyết toàn bộ. Nếu may mắn gặp ai còn sống, trực tiếp ném lên xà đảo làm vật thí nghiệm.”

Lúc nói chuyện, Lam Duê xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón tay, đáy mắt lóe lên một mảng ánh sáng lành lạnh. Nhân số bao nhiêu người là do Vận Trạch chuyển tới, lấy năng lực của anh, dĩ nhiên có thể tra ra việc này một cách dễ dàng.

Chỉ có điều, đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là, Lam Duê bất chợt nhận thấy một ánh mắt đang bắn về phía mình, vừa quen thuộc vừa xa lạ. Hình như là đang tìm tòi nghiên cứu, thử dò xét, còn có cả………..sự điên cuồng?

Híp chặt mắt hướng về vị trí đó, về cơ bản cũng không nhìn đến, nâng tay lên bắn một phát.

Kẻ địch cũng tốt, mà bạn cũ cũng được, bất luận là ai, xuất hiện vào lúc này rõ ràng là không có ý tốt. Đối với một kẻ như vậy, Lam Duê không thể nào lưu tình.

Tay phải cầm súng, tay trái bỗng chốc chống đất nhướn lên, cả người lấy tốc độ cực nhanh chạy về phía mà cô vừa bắn ra viên đạn. Trong khoảnh khắc khi cô vừa nhảy dựng lên, tiếng súng hối hả san sát nhau vang lên quanh người.

Nhếch môi cười lạnh, Lam Duê làm như không thấy mấy viên đạn đang ồ ạt hướng về phía mình, chạy một mạch về phương hướng đã định sẵn.

Vân Trạch nhìn về phía cô vừa chạy đến, lập tức đứng lên, hạ lệnh: "Diệt gọn!"

Mười mấy giây sau, không gian chung quanh khôi phục lại sự yên tĩnh như ban đầu.

"Lam Duê đâu?"

Lăng Ngạo quét mắt nhìn vườn hoa có chút hỗn loạn, nhàn nhạt hỏi.

“Em ở đây!”

Lam Duê cười tít mắt từ bên ngoài đi vào, gương mặt không nhìn ra một tia sơ hở, tâm tình dường như rất tốt.

Thấy cô như vậy, đáy mắt Lăng Ngạo lóe lên rồi chợt tắt, sau đó cũng không nói thêm gì nữa.

Trận này nhìn có vẻ nguy hiểm, lại được Lam Duê giải quyết bọn ‘quấy rối’ một cách dễ dàng, cũng không ảnh hưởng gì đến hôn lễ. Hầu hết mọi người đã từng gặp qua sóng to gió lớn, tự nhiên cũng hiểu cái gì nên hỏi, cái gì là không nên hỏi.

***

"Đi chỗ nào?"

Trên máy bay, sau khi Lam Duê vùi vào trong ngực của anh, có chút mệt mỏi lên tiếng. Kết hôn thật là mệt, suốt cả một ngày, chẳng được nghỉ ngơi chút nào. Tối hôm qua bị dày vò một đêm, sáng nay cũng thế. . . . . . Về sau cũng không cần kết hôn. (QA: chị tính lấy chồng nữa sao?? =)))

Lăng Ngạo buông mắt nhìn người đang lười biếng dụi vào ngực mình, đầu ngón tay khẽ lướt qua khóe mắt cô, ánh mắt càng thêm thâm trầm: “Xế chiều hôm nay đã xảy ra chuyện gì?”

Anh không hỏi, không phải là không biết, mà là chờ chính miệng cô nói, ai biết người phụ nữ này lại giả vờ như anh không biết gì cả. Anh không phải là người có thể dễ dàng lừa gạt. Trước đó rõ ràng trông thấy cô chạy thẳng về một hướng, thậm chí còn không thèm để ý đến mưa bom bão đạn sau lưng. Anh cũng đã từng nghĩ đến, có thể là Andrew hay không, nhưng rất nhanh liền gạt bỏ suy nghĩ ấy. Nếu là hắn ta, cô tuyệt đối sẽ không phản ứng như vậy.

Lam Duê giống như con mèo làm biếng, hơi híp mắt lại, nghe được câu hỏi của anh, nhếch khóe miệng, vành môi thoáng cong lên, nói: “Một người vừa lạ vừa quen, lại nói, vết thương lần trước trên bả vai là do cô ta đá!”

Cô không nghĩ tới việc sẽ gặp lại Liliane vào trường hợp như ngày hôm nay, nhìn dáng vẻ của cô ta, hình như hốc hác đi rất nhiều, đáy mắt cũng không chịu thua tính tình, ngược lại chỉ có tăng chứ không giảm, gợi lên cho cô nguồn hứng thú nồng hậu.

Đối với lời của cô..., Lăng Ngạo chỉ nhíu mày, anh nghe ra được sự hứng thú mà cô dành cho người đó. Đã như vậy, anh cũng không nên hỏi hới làm gì.

"Ở Berlin có một buổi đấu giá ngầm, đi xem một chút!"

"Ồ!"

Đáp một tiếng, Lam Duê mệt mỏi rã rời, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi mất, thậm chí xuống khỏi máy bay bằng cách nào cô cũng không biết, mãi đến khi Lăng Ngạo đưa cô đến một căn biệt thự nằm ở vùng ngoại ô Berlin, cô mới chậm rãi tỉnh lại.

Từ trên giường trở mình ngồi dậy, duỗi lưng một cái, lúc này mới phát hiện ra mình đã không còn ở trên máy bay nữa.

Vén tấm chăn mềm lên bước xuống giường, đi đến trước cửa sổ sát đất nhìn ra khung cảnh bên ngoài.

Đây là Berlin sao?

Màn đêm đã buông xuống, xem chừng cô ngủ không ít thời gian rồi.

"Nghĩ cái gì?"

‘ Rắc rắc ’ một tiếng, cửa phòng tắm mở ra, Lăng Ngạo mặc một chiếc áo choàng tắm màu đen rộng thùng thình, bên trên mái tóc màu nâu hạt dẻ vẫn còn nhỏ nước. Chiếc áo choàng tắm hơi mở rộng, để lộ ra lồng ngực rắn chắc bên trong, hình ảnh như vậy nhìn yêu nghiệt nhường nào.

Tự nhiên tiến lên, nhận lấy khăn lông trong tay anh, giúp anh lau mái tóc ướt sũng, nói: “Em chỉ đang suy nghĩ, rốt cuộc mình đã ngủ bao lâu rồi, nơi này có phải là Berlin không, chỉ có thế thôi.”

Lăng Ngạo nhàn nhạt nhìn cô một cái, đưa tay kéo cô đi tới trước bàn, đến nơi đặt hai ly rượu, đưa một ly cho cô: “Anh định tắm xong gọi em, đêm nay ở Berlin có một buổi đấu giá ngầm, hẳn là sẽ có vật gì tốt.”

"Thứ có thể khiến cho anh khen ngợi rất ít, xem ra tối nay quả thật có đồ tốt rồi.” Lam Duê cầm ly rượu trong tay, ngửa đầu ngậm hết vào trong miệng, bất chợt đưa một tay ôm lấy cổ anh, đôi môi anh đào đột nhiên ngậm lấy làn môi mỏng, đem toàn bộ rượu đang ngậm trong miệng của mình đẩy vào miệng anh.

Cánh lưỡi mềm mại khẽ cạy hàm răng khép hờ của anh, hơi híp mắt lại, nhón chân lên trêu chọc đầu lưỡi mạnh mẽ, dòng rượu đỏ chưa kịp nuốt vào len qua giữa răng môi của hai người rồi nhỏ giọt xuống.

Lần đầu tiên bị tập kích bất ngờ như vậy khiến Lăng Ngạo không khỏi sửng sốt, bỗng chốc không biết phải làm sao. Chờ đến khi anh hoàn hồn, trong miệng đã bị chiếc lưỡi linh hoạt tựa như rắn chiếm đóng. Nuốt trọn ngụm rượu mà cô đẩy tới, đổi bị động thành chủ động, nắm quyền kiểm soát.

‘Cạch’ một tiếng để ly rượu trong tay xuống, đôi bàn tay giữ chặt lấy eo nhỏ của cô, khiến nụ hôn này càng trở nên cuồng nhiệt.

Bà xã ôm ấp yêu thương, thân là ông xã, không cần thiết phải làm ra vẻ như một Liễu Hạ Huệ, huống chi bản thân anh cũng không phải vậy. Tính ra, tối hôm qua là đêm tân hôn của bọn họ, nhưng mà khuya ngày hôm trước, cộng thêm sáng ngày hôm qua giày vò cô quá ác, hơn nữa ngồi trên máy bay một thời gian dài như vậy, đáng lý họ phải trải qua đêm tân hôn ở trên máy bay mới đúng. Hiếm khi cô có được nhiệt tình thế này, anh dĩ nhiên sẽ không cự tuyệt……

(QA: tưởng tượng va tưởng tượng @@)

***

Mười hai giờ khuya, Lam Duê và Lăng Ngạo, cùng mấy người khác ngồi trong phòng đấu giá ngầm ở Berlin, bề ngoài rõ ràng là một câu lạc bộ cao cấp.

Vốn dĩ thân phận của cả hai đều không phải là người bình thường, tự nhiên cũng sẽ được ngồi vào vị trí tốt nhất, có thể thu hết tất cả những diễn biến ở hội trường vào đáy mắt, mà người khác cũng rất khó để ý đến bọn họ.

Hai người ngồi song song ở một chỗ, Vân Trạch cùng Ngự Phong đứng ngay bên cạnh. Vân Thanh và Âu Liêm lại trốn ở một chỗ khác, hướng về phía những nhân vật bên dưới mà thảo luận.

"Tôi biết người kia, hình như là viên chức của chính phủ Mỹ, gọi là gì ấy nhỉ?"

Âu Liêm cười nhạo: “Ngay cả tên cô cũng không biết, có thể đừng nói là mình biết người đó hay không?”

"Anh có ý gì? Chẳng lẽ bà đây lại đi nói láo hay sao?” Dường như vừa bị tóm đuôi, Vân Thanh lập tức giơ chân, hung hăng cắn răng quát khẽ. Cô là ai chứ? Nói biết những người này, căn bản cũng chẳng có ích lợi gì, cô cần phải nói láo hay sao? Âu Liêm, cái tên này cứ không thấy được mặt tốt của mình, thật sự là đáng chết, đáng chết!

“Được thôi, được thôi, tôi chỉ thuận miệng nói ra một câu, cô cần gì phải kích động như thế?” Buồn cười nhìn cô đang xù lông nhím, đáy mắt của Âu Liêm mang theo ý cười có phần dung túng: “Nếu như tôi đoán không sai, hẳn là cô biết ông ta thông qua việc làm giải phẫu cho ông ấy? Nhìn dáng vẻ người kia, có lẽ nên thanh toán tiền chữa trị đắt đỏ một chút, bằng không, làm sao cô tình nguyện động dao?”

Đây cũng là sự thật, tính khí của Vân Thanh đến rất nhanh, mà đi cũng nhanh, Âu Liêm đã nắm rõ điểm ấy, cho nên mới cố tình đi vào chủ đề này.

Nói đến đây, Vân Thanh rất tự hào ngẩng đầu lên: “Đó là điều dĩ nhiên, đúng là tôi đã lừa gạt ông ta một khoản đáng kể, bằng không, làm sao ông ta lên được bàn mổ?”

Y đức của một vị bác sỹ, căn bản là không nhìn thấy được từ trên người Vân Thanh, tất cả đều mang tiền bạc ra suy xét. Bất quá quy tắc này chỉ áp dụng cho số đông mà thôi, còn đối với chuyện của nhà họ Lam, lần nào miệng cô cũng bảo là đóng góp không cần trả ơn, nhưng mà hết lần này đến lần khác đều cố cạy ra một số trang thiết bị y tế tối tân nhất từ tay Lam Duê.

Cũng là một vị bác sỹ, kỳ thực thì tác phong giải quyết vấn đề của Âu Liêm không khác cô là mấy. Một đôi Kim đồng Ngọc nữ trong giới y khoa, ngoại trừ qua lại với Lam Duê và Lăng Ngạo, chưa từng giao thiệp với bên ngoài.

Thời điểm Vân Thanh đạt được trình độ cao nhất trong giới y khoa, trong thời gian phục vụ cho nhà họ Lam, đồng thời cũng lấy y thuật cao siêu của mình, tiếp nhận những bệnh nhân có khả năng chi trả một khoản tiền lớn, thế nên Vân Thanh căn bản là một người phụ nữ giàu có. Ngược lại, từ lúc Âu Liêm bắt đầu chứng minh được y thuật của mình, đã từng tiếp nhận những trường hợp mắc bệnh nan y, sau khi khẳng định địa vị của anh trong giới y khoa, hoàn toàn không chịu tiếp nhận bất kỳ một trường hợp nào nữa, dốc lòng đi theo bên người Lăng Ngạo.

Âu Liêm mỉm cười, làm như có thật gật đầu: “Thế này thì, xem ra Vân Thanh là một người rất nhiều tiền rồi!”

"Đó là đương nhiên. . . . . . A, có tiền cái gì? Làm sao tôi có tiền cho được? Anh không nên nói bậy!"

Vân Thanh kiên quyết trả lời, vừa mới gật đầu, liền phát hiện Lam Duê ngoảnh lại từ bao giờ, cười như không cười nhìn cô. Đột nhiên chuyển đề tài, giả vờ ngây ngốc.

Âu Liêm cũng cười đứng ở một bên, bỗng nhiên cảm giác được Lam Duê đang nhìn mình, bối rối nhìn lại, nhưng chỉ thấy ánh mắt của cô hiển hiện sự sáng tỏ. Mất tự nhiên giật giật khóe miệng, sau đó giả bộ lơ đãng dời tầm mắt về nơi khác. Tâm tư của anh, ở trước mặt của Lam Duê, hình như không có cách nào che đậy.

"Đến rồi!"

Giọng nói âm trầm bên cạnh gọi tâm trí của Lam Duê trở về, ánh mắt mang theo ý vị sâu xa liếc hai người kia một cái, Lam Duê quay đầu nhìn về phía bàn đấu giá bên dưới.

Một người đàn ông trung niên mặc âu phục, ở trên đài ‘quang quác’ nói một tràng, có hay không cũng chẳng hề quan trọng, cuối cùng mời chủ nhân tổ chức buổi đấu giá đi lên.

Buổi đấu giá tối nay chính thức bắt đầu!

Từ khi bắt đầu, mấy món đồ tốt cũng ‘lục đục’ đi lên, từng cái lọt vào mắt xanh của Lam Duê, tuy nhiên cứ nhàm chán thế nào mà nhìn đông một chút, ngó ngó đằng tây một tẹo, cô hơi cảm thấy hối hận khi tới nơi này rồi.

"Phía dưới này là Liên Tâm ngọc chẩm (gối ngọc tim sen) đến từ thời nhà Tống của Trung Quốc, nghe nói chỉ có người tôn quý nhất ở Trung Quốc cổ đại mới đủ tư cách có được nó!”

Nói xong, tấm vải đỏ được kéo xuống, một chiếc gối ngọc trong suốt, sáng óng ánh hiện ra trước mắt mọi người. Dưới ánh đèn càng thêm rực rỡ. Hiếm khi có được món đồ khiến mình cảm thấy hứng thú, Lam Duê đột nhiên ngồi dậy, khẽ nâng tay lên, Vân Trạch ở bên cạnh tức khắc hiểu được.

"Có phải anh đã sớm biết sẽ có vật này?”

Cô thích sườn xám của Trung Quốc, cũng cực kỳ yêu thích những món ngọc bội từ thời Trung Quốc cổ đại. Cô đã thu thập được rất nhiều, cất trong phòng chứa đồ của mình, định khi nào có thời gian thích hợp sẽ mang ra triển lãm.

Lăng Ngạo khẽ nhếch khóe môi, nếu vợ mình thích cái gì cũng không biết, vậy anh có còn là chồng của cô hay không?

Từ lúc anh quyết định phải có được cô, lập tức đi trưng cầu ý kiến của mấy người trong nhà họ Lam, khi biết cô rất yêu thích những món đồ cổ của Trung Quốc, thì đây là nơi mà anh nghĩ đến đầu tiên.

Nhéo nhéo lòng bàn tay của cô, nói: "Không thích?"

"Thích, đương nhiên là thích!" Cũng bởi vì rất ưa thích, cho nên mới cảm thấy kinh ngạc như thế thôi.

Cuộc bán đấu giá bắt đầu, bọn họ vốn nghĩ, thời điểm vật này lên đến trên dưới 50 triệu, đã là giá cao nhất rồi. Nhưng ngờ đâu, vẫn có người còn muốn đấu cùng với bọn họ.

Hiện giờ, toàn bộ hội trường là một mảng yên tĩnh, chờ xem Liên Tâm ngọc chẩm này cuối cùng sẽ rơi vào tay ai.

Tam phương đấu giá, hơn nữa còn ở bên trong những gian phòng tiêu chuẩn cao, khiến người ta không thấy được là ai, chỉ có thể nhìn vào mấy con số không ngừng lóe lên mà đoán ra được chút manh mối.

Thời điểm giá tiền tăng lên đến một tỷ, cả hội trường bắt đầu xôn xao, ở đây ra giá bằng đồng Ơ-rô đấy, rốt cuộc mấy người ấy có biết hay không? Chung quy thì người ở bên trong ba gian phòng này là ai?

Trong nháy mắt, mấy người ngồi ở hàng ghế bình thường bắt đầu ồn ào, nhốn nha nhốn nháo nhỏ giọng thảo luận, tầng tầng lớp lớp.

"Rốt cuộc người ở bên trong ba gian phòng kia có lai lịch thế nào? Đã lên đến một tỷ mốt rồi, trả kiểu gì mà còn chưa định giá? Không phải chỉ là cái gối thôi ư? Có cần đến mức ấy không?”

"Cái này cũng không biết, nhưng mà nó là cổ vật Trung Quốc từ mấy trăm năm trước, đương nhiên giá trị phải cao hơn một chút. Bất quá, cái giá này có phải là hơi cao quá rồi không?”

"Khẳng định những người ở trong ba gian phòng này cực kỳ có tiền, bằng không, làm sao lại có khả năng đưa ra giá cao như vậy?”

"Chờ xem, hẳn là người trong ba gian phòng này sẽ nâng giá lên cao hơn rất nhiều đây!”

. . . . . . .

Trong lúc này, đại khái chỉ có người chủ trì khó nén được sự hưng phấn, đáy mắt màu lá cọ ánh lên một tia vui sướng vì kích động. Đã sớm biết vật này có thể trị giá chút tiền, không nghĩ đến lại đáng giá như vậy, quả thật làm cho người ta rất kích động.

Thời điểm giá tiền lên đến năm tỷ, bên dưới cũng không còn bất kỳ âm thanh nào nửa, tất cả đều ngừng thở chờ đến thời khắc cuối cùng.

Khóe miệng Lam Duê nở nụ cười không rõ ý vị, con ngươi quay vòng, mang theo một tia giảo hoạt: "Lăng Ngạo, số tiền này coi như là ở trên đầu anh rồi, nói thế nào thì đây cũng là món quà đầu tiên mà anh tặng cho em.”

"Được!" Lăng Ngạo rất dứt khoát gật đầu, liếc nhìn Vân Trạch. Vân Trạch lùi về phía sau, Ngự Phong tiến lên, ngón tay gõ lên bàn kiểm soát trước mặt, từ năm tỷ trực tiếp nhảy vọt tới hai mươi tỷ.

Yên lặng, đám người phía dưới đồng loạt trở nên ngây ngốc, người này thật sự là. . . . . .

Giá tiền này vừa đưa ra, hai phòng còn lại cũng không tiếp tục đấu giá nữa, rối rít tắt đèn.

Cuối cùng, Liên Tâm ngọc chẩm với giá hai mươi tỷ, rơi vào trong tay Lam Duê.

Khi Liên Tâm ngọc chẩm được gói lại cẩn thận đưa đến chỗ bọn họ, Lam Duê mở ra xem, đáy mắt không che giấu được sự vui sướng: "Chậc, tiếc là gối ngọc thế này, chỉ có thể nhìn, không thể dùng."

Ở vào xã hội hiện nay, đúng là chưa từng dùng đến một vật như vậy, cũng không thể xem như vật dụng quen thuộc hằng ngày.

Lăng Ngạo thấy cô thật sự vui vẻ, đáy mắt cũng thoáng qua ý cười. Người phụ nữ này là vợ của anh, dẫu cho đầu óc của cô có thông minh thế nào đi nữa, thủ đoạn có cao siêu cách mấy, anh vẫn có tư cách bảo vệ cho cô, thỏa mãn bất kỳ nguyện vọng nào của vợ mình.

Ngày trước anh chưa bao giờ nghĩ tới, một ngày nào đó mình sẽ vì một người phụ nữ mà không chút do dự ném ra một khoản tiền kếch xù, chỉ để đổi lấy sự vui vẻ của cô. Mặc dù số tiền này đối với bọn họ chưa đáng là bao, nhưng đối với Lăng Ngạo mà nói, quả thật là lần đầu tiên tặng quà, tặng món đồ mà trong lòng cô yêu thích.

Nhìn đồng hồ, đã hơn hai giờ khuya rồi, Lăng Ngạo nhìn thấu sự mệt mỏi trên mặt cô, đứng lên, nói: "Đêm nay cũng có một món đồ mà em thích rồi, nếu như lại có nữa, chúng ta sẽ trở lại! Bây giờ nên trở về đi thôi!”

"Ừ, cũng được. . . . . ."

Lam Duê mới vừa chuẩn bị đồng ý, lơ đãng thoáng nhìn, lập tức sửng sốt.

"Phía dưới này là vật phẩm bán đấu giá cuối cùng của chúng tôi vào đêm nay, giá cả không đáy, vô cùng vô tận, vẫn quy tắc cũ, người trả giá cao được……..”

Này hẳn là. . . . . . .

Đó là một người, trên gương mặt vẫn còn mang theo nét ngây thơ ở độ tuổi vị thành niên.

Mái tóc vàng lóe sáng dưới ánh đèn khiến người ta mê muội, đôi mắt màu vàng nhạt ẩn chứa sự hung hãn. Bởi vì cơ thể bị giữ chặt mà không ngừng lung lay xiềng xích trên người, gương mặt hoàn mỹ, đôi môi mỏng tái nhợt hơi nhếch lên, dẫu cho tình thế hiện giờ rất bất lợi cho hắn, hắn vẫn tỏ ra hừng hực khí thế, trước sau không đổi.

Chậc, ánh mắt kia thật sự giống như là muốn cắn nuốt tất cả mọi người.

Bỗng chốc, Lam Duê đưa ánh mắt trêu ngươi chống lại cặp mắt tràn đầy tàn bạo của hắn từ bên trong, mặc dù chủ nhân của đôi mắt kia không thấy được cô, thế nhưng trực giác lại mách bảo hắn là cô đang ở nơi này, đáy mắt ánh lên sự khát máu, không hề suy giảm chút nào vì không nhìn thấy người.

Khả năng nhận biết rất nhạy!

Lam Duê vốn dĩ định mang theo chiến lợi phẩm rời đi, xem ra lần này đã bị khơi lên hứng thú, nâng cằm, chăm chú nhìn xuống bên dưới.

Lăng Ngạo thấy thế nhíu mày, nương theo tầm mắt của cô nhìn xuống, sắc mặt đột nhiên thay đổi, mây đen giăng đầy, tối thui như mực.

"Lam Duê!"

Khẽ gọi một tiếng, âm thanh nghe ra có vẻ khó chịu.

Lam Duê không ngốc, nghe thấy anh gọi tên mình như vậy liền nhận ra ngay anh đang không vui. Đưa tay kéo anh ngồi xuống, chỉ vào tên thiếu niên đang bị giữ bằng xích sắt ở trong lồng tre, nói: “Anh cảm thấy người này như thế nào?"

"Có ý gì?"

Lòng bàn tay mượt mà nhẹ lướt qua bề mặt của Liên Tâm ngọc chẩm, nhếch môi cười hứng thú: “Người thiếu niên kia. . . . . . Nếu như mà em đoán không sai, hẳn là một người thú!"

Người thú, thật ra thì cũng không thể nói họ không phải là người, chính xác mà nói, hẳn là bị vứt bỏ, hoặc là một đứa trẻ con bị lạc đường, vào thời điểm sự nhận thức chưa phát triển, được dã thú nuôi lớn. Tuy rằng vẫn mang dáng dấp đặc trưng của con người, nhưng tập tính lại chẳng khác gì một con thú. Mặt khác, người thú tồn tại rất ít. Thử nghĩ xem, những con dã thú hung hãn đều là những loại khát máu tàn nhẫn, làm sao có thể nuôi dưỡng một kẻ thù của thiên nhiên? Bất quá, vẫn có một vài trường hợp cá biệt còn tồn tại.

Nói thí dụ như. . . . . . tên thiếu niên tóc vàng bên dưới này chẳng hạn!

Lăng Ngạo cũng hơi sững sờ, cẩn thận liếc nhìn tên thiếu niên bị giam trong lồng bên dưới, quả nhiên thấy được sự hung hãn khát máu tựa như dã thú bên trong đôi mắt của cậu ta, lại có một chút cô đơn như cảm xúc của con người.

Có điều, đây không phải là điểm mấu chốt, mấu chốt chính là, dường như Lam Duê cảm thấy rất hứng thú đối với tên người thú này?

Thu hồi tầm mắt, từ từ chuyển đến gò má thanh tú của Lam Duê, đáy mắt đen nhánh lóe lên một tia bí hiểm, ngón tay chậm rãi vươn đến bên hông cô, đầu ngón tay khẽ lướt qua vòng eo mềm mại, lạnh nhạt nói: “Em thích nó?”

Bên hông truyền tới cảm giác tê dại khiến Lam Duê lập tức trút bỏ hết sự hứng thú trên gương mặt, nghiêng đầu sang, nhìn anh thật sâu, trịnh trọng nói: “Qủa thật thích, em thích cái ánh mắt đầy dã tính của nó. Chỉ là, không phải loại yêu thích giữa nam nữ bình thường, về điểm này anh cứ yên tâm!”

Đáp án này làm Lăng Ngạo hài lòng, liếc mắt nhìn cô, cuối cùng thu tay của mình lại, không cần phải nhiều lời nữa. Rõ ràng trong lòng vẫn còn cảm thấy có chút không vui, Lăng Ngạo là một người đàn ông có tính chiếm hữu rất mạnh, đối với bất kỳ người đàn ông nào, bất kể là ai, tuyệt đối không cho phép có kẻ dám mơ ước đến người phụ nữ của anh.

Tròng mắt đen thâm thúy liếc nhìn tên thiếu niên bên dưới, rồi sau đó liền mất hứng. Lam Duê có hứng thú, không có nghĩa là anh cũng cảm thấy như vậy. Đáy mắt của tên kia nổi lên dã tính cùng bất khuất, không phải ai cũng có thể thuần phục, lại là thiếu niên, thay vì nói nó là người, chi bằng gọi nó là một con thú.

Có một số người yêu thích những thứ đặc biệt, khi nhìn thấy dung mạo đẹp đẽ của tên thiếu niên kia, bọn họ lập tức nhốn nháo hẳn lên. Gía tiền từ mười triệu không ngừng tăng vọt, trong thời gian chưa đến nửa phút, giá trị của hắn đã lên đến bảy trăm năm mươi triệu rồi.

Lăng Ngạo xoay tròn cái bật lửa trong tay, lạnh lùng nhìn màn đặt giá phía dưới. Đáy mắt hung ác của tên kia dần dần đậm lên theo tiếng chào giá sôi nổi, hẳn là một chút kiên nhẫn còn sót lại của loài người đã bị dã tính thâu tóm.

Mà người phụ nữ đứng cạnh anh thì ngược lại, càng ngày càng hăng hái, điều này làm Lăng Ngạo cực kỳ khó chịu trong lòng. Đáng chết, cho dù biết rõ cảm giác của cô đối với tên thiếu niên kia chỉ là hiếu kỳ nhất thời, nhưng thân là chồng của cô, anh vẫn cảm thấy không vui. Anh muốn trong mắt của cô, trong tim của cô cũng chỉ có một mình mình, tuyệt đối không hy vọng có kẻ thứ hai tồn tại.

Tầm mắt bén nhọn quét về phía Ngự Phong đang đứng ở một bên, ý bảo anh ta đi đấu giá.

Nếu cô đã có hứng thú, vậy thì anh sẽ tặng cho cô, thuận tiện nhắc nhở luôn một thể.

Vẫn như lần trước, bắt đầu từ tám tỷ, Ngự Phong trực tiếp nhảy vọt lên tới hai mươi lăm tỷ.

Những người ngồi bên dưới thấy phòng bao bắt đầu ra giá, lập tức yên ắng hẳn đi, hai mươi lăm tỷ, số tiền này không còn nằm trong khả năng của bọn họ nữa.

Người chủ trì đêm nay thật sự hưng phấn đến phát run, đây có lẽ là buổi đấu giá thu được khoản hời nhiều nhất trong suốt cuộc đời làm chủ trì của hắn. Trước đó là khối ngọc chẩm cao lắm cũng chỉ có giá mấy chục triệu, lập tức được nâng lên thành hai mươi tỷ, bây giờ chỉ bán đấu giá một tên thiếu niên có vẻ ngoài một chút, bỗng chốc vượt qua cái mốc trước đó. Ôi Thượng đế, đây là đang nằm mơ sao? Rốt cuộc người ở bên trong căn phòng ấy là ai, tiền bạc không phải là tiền ư?

"Có ai còn muốn ra giá không? Nếu như không, tôi đếm đến ba, vị thiếu niên này sẽ thuộc về chủ nhân của gian phòng số một. Một, hai…”

Đương lúc người chủ trì run rẩy đếm số, giương chiếc chày nhỏ lên chuẩn bị gõ xuống, hai gian phòng khác cùng tranh đoạt ngọc chẩm trước đó lần lượt sáng đèn.

Một người ba mươi tỷ! Một người ba mươi lăm tỷ!

Người sáng suốt cũng nhìn ra được, tam phương này lại bắt đầu giằng co.

Hiện tại, người phía dưới cũng không hề tiếc nuối vì không thể ôm tên thiếu niên đẹp như vậy vào trong ngực, trái lại còn hứng thú hơn trước màn đấu giá giữa tam phương này. Theo như bọn họ nghĩ, dáng vẻ của tên kia nhìn có tốt thế nào cũng không thể lên đến giá đó, huống chi, tám tỷ trước đó dùng để mua tên thiếu niên gầy yếu còn chưa lớn này, đã là giá cao nhất rồi. Tham gia vào buổi đấu giá này lâu như vậy, hiện giờ cặp mắt của bất kỳ ai ở nơi đây đều hừng hực lửa cháy. Thuốc kích thích ban đầu, ngoại trừ còn chút tán thưởng về diện mạo của hắn, đối với bọn họ mà nói, cũng đã cảm thấy hết hứng thú rồi.

Những người có chút quyền thế bắt đầu hỏi thăm xem rốt cuộc lai lịch của tam phương kia là gì. Nhất là những người trong gian phòng số một.

"Ai ôi, lại tới nữa kìa!”

Ánh mắt của Lam Duê bỗng chốc trầm xuống, thứ mình cảm thấy vừa ý cũng bị người ta nhìn trúng, cảm giác như vậy chẳng tốt chút nào!

Uể oải ngáp to một cái, nếu còn tiếp tục như vậy nữa, cô thật sự sắp chịu không nổi rồi. Ưhm, mấy ngày này gần như đã tiêu hao hết thể lực, hơn nữa cũng trở nên tương đối ham ngủ, thức khuya một đêm sẽ cảm thấy rất mệt mỏi.

"Mệt mỏi?" Nhận thấy được ánh mắt mệt mỏi của cô, Lăng Ngạo đứng lên nói: "Chúng ta đi về trước đi, Ngự Phong sẽ mang hắn về!"

Lam Duê còn ngập ngừng giây lát, cảm thấy cơ thể sắp chịu không nổi, liền gật đầu đứng dậy.

"Ngự Phong, lúc mang hắn về nhớ chú ý một chút, thay vì xem hắn là một con người, anh nên xem hắn như một con thú hung hãn là được. Lời nói của tôi, anh nghe hiểu chứ?”

"Dạ, Ngự Phong hiểu!"

Lời nói trước khi đi của Lam Duê khiến Ngự Phong sững sờ, cũng rất nhanh chóng kịp phản ứng, khe khẽ gật đầu.

Lam Duê vừa lên xe, lười biếng dựa vào trong ngực Lăng Ngạo, nói: "Hai phe khác, anh đoán thử coi là ai?"

"Không có hứng thú!"

Lăng Ngạo quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, đối với lời nói của người phụ nữ nằm trong ngực, chỉ lạnh lùng phun ra bốn chữ. Nói một cách chính xác, không phải là không cảm thấy hứng thú, mà là không có gì đáng giá để anh cảm thấy hứng thú.

Trên đường về, Lam Duê ngủ thiếp đi trong ngực Lăng Ngạo. Một giấc này khiến cô ngủ thẳng đến hơn ba giờ chiều ngày hôm sau, đây có lẽ là lần đầu tiên trong lịch sử của suốt hai mươi mấy năm qua. Ngay cả Vân Trạch cũng cảm thấy khó mà tin được, thật sự không hiểu đồng hồ sinh học của Lam Duê thay đổi thế nào.

Rạng sáng ngày hôm sau, đương lúc Lam Duê vẫn còn đang nghỉ ngơi, Lăng Ngạo liền đứng dậy.

Sau khi dùng xong bữa sáng, Lăng Ngạo trực tiếp đi tới trước một căn phòng mờ tối.

"Ở trong này?"

"Dạ!"

Rạng sáng ngày hôm nay, Ngự Phong đã bỏ ra bảy mươi tỷ, mang tên thiếu niên kia về.

Đúng như lời Lam Duê đã nói, thay vì xem hắn là một con người, chi bằng xem như một con thú dữ hung hãn. Mặc dù anh đã đề phòng, nhưng vẫn bị thương. Sức bật của tên thiếu niên kia đáng sợ đến kinh người, vả lại còn ra tay tàn nhẫn vô tình, nếu không phải thuốc mê trên người hắn còn chưa tan hết, e rằng anh cũng không thể mang hắn trở về.

Lăng Ngạo nhíu mày nhìn cửa phòng đóng chặt, đưa tay vừa muốn mở ra, lập tức bị Ngự Phong ngăn lại.

"Thủ lĩnh. . . . . ."

Đôi mắt tối đen như mực thản nhiên quét về phía anh ta, Ngự Phong chậm rãi tránh đường, nhưng đáy mắt vẫn còn vương một tia do dự.

"Đi chữa trị vết thương trên người của chú, không cần theo vào!"

Nói xong, Lăng Ngạo liền ‘ bùm ’ một tiếng khép cửa phòng lại.

Đứng ở bên ngoài cửa phòng đóng chặt, Ngự Phong ưỡn thẳng lưng, cơ thể chưa từng động lấy một cái.

"Cậu muốn chết sao?"

Sau lưng, Âu Liêm nghiêng người dựa vào trên tường, trêu ngươi nói.

Ngự Phong lạnh lùng nhìn anh một cái, sau đó lại quay đầu về. Thấy anh ta không thèm để ý tới mình, Âu Liêm cho tay vào trong túi, chậm rãi đi tới bên cạnh anh ta, lành lạnh nói: “Cậu tính ở đây làm bùa giữ cửa? Hay là không muốn cái tay của mình nữa? Nếu như không kịp chữa trị, cái tay này cũng nên phế bỏ đi thôi. Cậu cảm thấy, khi chỉ còn lại một cái tay, mất đi năng lực chiến đấu như bình thường, vậy còn có tư cách gì đứng ở bên người thủ lĩnh nữa?”

Có thể nói Âu Liêm đang dùng kế khích tướng anh ta? Không phải, tuyệt đối không phải. Tính khí của người này hỏng bét thế kia, hơn nữa lại liều chết một mực trung thành với thủ lĩnh, nếu như không nói cậu ta như vậy, nhất định vẫn sẽ ngây ngốc đứng giữ cửa, chờ thủ lĩnh ra ngoài mới thôi.

Thủ lĩnh cũng đã nói rồi, bảo cậu ta đi chữa vết thương, nhưng đầu óc vẫn cứ u mê như vậy, đúng là đầu gỗ khó chịu.

"Ơ, anh ta vẫn còn sống? Tôi cho rằng đã chết lâu rồi! Không ngờ anh dẫn người trở lại thật, lại nói, người đâu?”

Vân Thanh mới vừa rời giường, lúc đi ngang qua hành lang, phát hiện ra Âu Liêm và Ngự Phong đang đứng ở bên kia, lập tức giương vẻ mặt chế nhạo, cười nói.

Không ngờ cái tên mặt than này lại có bản lĩnh như vậy, thật sự mang được cái ‘con dã thú’ kia về. Nhìn dáng dấp, ngoại trừ sắc mặt có hơi khó coi, những phần còn lại trông vẫn rất bình thường.

Thân là bác sỹ, Vân Thanh chỉ cần nhẹ nhàng đảo mắt qua, cũng biết anh ta bị thương, ở vị trí nào vừa nhìn là thấy ngay.

"Ngửi thấy mùi máu tươi trong không khí, xem ra bị thương không nhẹ đâu!”

Làm ra vẻ ghét bỏ phất phất tay, nhìn chằm chằm Âu Liêm vô công rồi nghề đứng bên cạnh, lạnh lùng chế giễu: “Tôi nói thế mà anh mù sao? Không thấy anh ta bị thương? Thế nào, tính để cho anh ta chết như vậy hả?”

Âu Liêm bị nả trúng đạn, nhìn Vân Thanh không biết phải làm sao. Anh thật sự rất muốn trợn trắng mắt lên, chuyện này hình như không có liên quan gì mấy đến anh? Anh cũng đang ở đây khuyên cậu ta đi chữa vết thương cơ mà, điểm mấu chốt là tính tình của Ngự Phong còn bướng bỉnh hơn cả con lừa, anh có biện pháp nào đâu?

"Vân Thanh, chuyện của cô đều đã xử lý xong rồi hả?"

Giọng nói nhỏ nhẹ ôn hòa bất chợt vang lên, khiến người phụ nữ vốn còn đang vênh váo tự đắc, lập tức giống như một quả bóng bay xì hơi, đứng thẳng người, rụt rịt bả vai, vẻ mặt đưa đám, quay đầu nhìn về phía Vân Trạch đang cười tủm tỉm đứng ở sau lưng cô không biết tự bao giờ: “Đây vừa mới xuống giường thôi, đợi chút đi liền!”

"Nếu như mới vừa xuống giường, làm sao còn có thời gian rảnh rỗi đứng đây tán dóc?” Đôi mắt Vân Trạch lúc này đã hóa thành một đôi trăng lưỡi liềm, giọng điệu vẫn thong thả từ tốn.

Nhưng chính vì giọng nói nhã nhặn như vậy, lại khiến cho Vân Thanh không khỏi rùng mình. Mỗi lần Vân Trạch có biểu hiện này, chính là nhắc nhở tính kiên nhẫn của anh sắp cạn sạch rồi, nếu không ngoan ngoãn nghe lời, anh nhất định sẽ nổi giận cực độ.

Đừng, thế nào, muốn như thế nào!

Vân Thanh phát hiện, kể từ sau khi Lam Duê kết hôn, Vân Trạch càng ngày càng trở nên đáng sợ, nguyên nhân vì đâu?

Âu Liêm đưa ánh mắt suy xét nhìn người đàn ông khiến Vân Thanh đang giương nanh múa vuốt cũng phải thu lại, trong lòng thật sự cảm thấy khâm phục người đàn ông này. Mặc dù là hộ pháp bên cạnh Lam đương gia, nhưng năng lực và thủ đoạn cũng chẳng hề thua kém chủ nhân của mình. Vậy nên đây đại khái là nguyên nhân khiến Lam đương gia tin tưởng anh ta như vậy đi!

Trái lại anh tuyệt đối không lo lắng người đàn ông này sẽ có tình cảm đặc biệt gì đó đối với Vân Thanh, từ ánh mắt của anh ta, không thấy được một tia rung động nào, có cũng chỉ là chút tình cảm bạn bè đơn thuần, thuần khiết không gì có thể thuần khiết hơn.

Trước khi Vân Trạch xoay người, đột nhiên để lại một câu nói, khiến Ngự Phong đang tính đứng đây làm cọc gỗ cuối cùng cũng động đậy.

"Người ở bên cạnh Lăng thủ lĩnh, từ lúc nào lại có kẻ không biết nghe lời? Xem ra, thân phận như vậy đành phải chịu thiệt thòi rồi.”

Nói xong, cả Vân Trạch và Vân Thanh cũng không quay đầu lại, biến mất ở cầu thang bên cạnh. Còn Ngự Phong thì cứng người quay mặt sang, lạnh lùng liếc nhìn Âu Liêm đang trợn to hai mắt: “Trị thương!”

Giờ khắc này, Âu Liêm lại cảm thán lần nữa, quả nhiên cái cậu Vân Trạch này nói chuyện gì cũng đều đánh trúng tim đen, không dài dòng dây dưa. Nhìn một chút xem, chỉ cần một câu nói, liền thuần phục được ngay cái tên cứng đầu dầu muối không vào kia.

***

Lăng Ngạo vừa tiến vào trong phòng, liền rơi vào cả một khoảng không gian tối đen như mực, hơn nữa còn yên tĩnh đến dọa người.

Đôi chân mày lưỡi kiếm khẽ nhếch, đưa tay bật chốt đèn bên cạnh, trong nháy mắt, cả căn phòng liền sáng choang.

Gần như là trong tích tắc, Lăng Ngạo nhanh chóng nhấc chân, theo tiếng ‘bốp’ của một vật nặng rơi xuống đất, lúc này anh mới dừng lại. Lạnh lùng nhìn tên thiếu niên tóc vàng nằm trên đất, đáy mắt nhuốm màu tàn nhẫn.

Bản thân Lăng Ngạo không phải là một vị chủ nhân hiền lành, một cước vừa rồi cũng không hề nương tay. Hung hăng vung lên một cước, dưới tình huống bình thường, nói thế nào cũng khiến người ta không dậy nổi. Bằng không thì cũng bị gãy mất mấy cái xương sườn.

Nhưng tên thiếu niên này nhưng chỉ hơi dừng lại trên mặt đất một chút, thở dốc, rất nhanh liền bò dậy. Trong miệng không ngừng phun ra âm thanh làm người ta nghe không hiểu, rõ ràng cho thấy hắn đang nổi giận.

Lăng Ngạo thấy thế, đầu chân mày hơi nhăn lên, anh cảm giác được tên người thú này là một nhân vật nguy hiểm.

Mới vừa nghĩ tới đây, tên thiếu niên kia lại đánh tới lần nữa, vả lại tốc độ so với trước đó còn nhanh hơn. Xem ra Lăng Ngạo thật sự đã mất hết kiên nhẫn, tên này giống như một con thú dữ hung hãn, chỉ biết tấn công con người, anh không hiểu Lam Duê muốn hắn làm cái gì? Chẳng lẽ bởi vì diện mạo không tệ?

Một tay bắt lấy cánh tay hắn vừa vung tới, nâng chân phải lên, hướng tới hai đầu gối của hắn đạp mạnh một cái, tiếng ‘rắc rắc’ vang lên, tên thiếu niên kia kêu lên thảm thiết ngồi phịch trên đất.

"Hu hu hu. . . . . . ."

Giờ khắc này, tên thiếu niên từ một con thú dữ hung hãn trở thành một con vật nhỏ vô hại. Có lẽ chiếc vỏ ngụy trang này sẽ rất hoàn hảo nếu như có thể bỏ qua đáy mắt lóe lên sự hung ác sặc mùi máu tanh của hắn.

Lê cái chân bị đánh gãy, tên thiếu niên dùng hết sức lực từ nửa thân trên, cọ xát trên mặt đất, lùi về phía sau chiếc ghế sofa, hình như nơi ấy rất an toàn.

Đáy mắt của Lăng Ngạo xẹt qua một tia kinh ngạc, xem ra tên thiếu niên này không hẳn là không có trí khôn…..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.